Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 350: Vốn không thể chống lại ngự ngạo thiên

Văn phòng cục trưởng tổng cục thuế...
“Lạc tiểu thư tôi vừa nghe thư ký nói cô tới đây, cô là luật sư cao cấp không biết tìm tôi có chuyện gì?”
Mấy ngày nay Dao Dao đều đi thi bình thường, tuy đến trường nhưng đầu óc cô lúc nào cũng nghĩ cách làm thế nào để báo thù.


Cô thật sự là một người xuất sắc, so với người bình thường cô càng hiểu rõ bối cảnh của Ngự Ngạo Thiên cũng biết chuyện công ty của hắn, tất cả của hắn.
Nếu muốn lợi dụng bối cảnh Hắc đạo để kéo hắn xuống ngựa là không có khả năng.


Trong buổi tranh cử hôm đó, từ sự việc của phó thư kí đã cho thấy Ngự Ngạo Thiên sớm đã có biện pháp đối phó với việc bị người khác tố cáo gia cảnh Hắc đạo của mình.
Như vậy cô vẫn còn nắm một bí mật của Ngự Ngạo Thiên! Chính là...


“Cục trưởng Lưu, tôi muốn tố cáo tập đoàn Bác Sâm trốn thuế hai năm nay, đây là tư liệu tôi thu thập được, nếu ngài không tin có thể phái người tới kiểm tra sổ sách của Bác Sâm.”


“Hả? Thế mà lại có chuyện này?” Cục trưởng Lưu nghe xong thì vô cùng tức giận, nhận lấy tư liệu từ Dao Dao còn nghiêm túc lật xem: “Lạc tiểu thư, cô yên tâm chuyện công ty của Ngự nghị viên tôi nhất định sẽ điều tra cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bỏ qua để một con sâu làm rầu nồi canh.”


Đúng vậy! Đây là kết quả mà cô mong muốn, tuy Ngự Ngạo Thiên đã không còn điều hành tập đoàn Bác Sâm nữa nhưng thân là chủ tịch tập đoàn một khi Bác Sâm có chuyện hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Muốn đánh đổ Ngự Ngạo Thiên trước tiên phải kéo hắn khỏi chiếc ghế chính trị!


“Vâng, làm phiền ngài rồi cục trưởng Lưu.” Rời khỏi tổng cục thuế con đường mờ mịt phía trước giống như rõ ràng hơn.
Thì ra Ngự Ngạo Thiên cũng không phải vô địch, dù sao hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy muốn tất cả trót lọt là không có khả năng.


Đương nhiên việc ngoài mong đợi của Dao Dao là thái độ tức giận của cục trưởng Lưu, khi tới cục thuế cô đã nghĩ người ở đây có phải sẽ e ngại chức vụ hiện tại của Ngự Ngạo Thiên hay không? Hiện tại xem ra không có khả năng đó! Ha thật chờ mong, chuyện này có thể nhanh chóng được giới truyền thông đưa ra ánh sáng.


“Dao Dao cậu hình như rất vui vẻ?” Mấy ngày nay luôn lo lắng, hiện giờ Lạc Dao Dao lập tức tới kí túc xá nói chuyện phiếm với Cung Tiểu Mạn.
“Ha ha, bình thường, bình thường thôi, chỉ là... có chút chuyện cao hứng.”
“Hả? Chẳng lẽ gặp vận đào hoa?”


“Tiểu Mạn cậu thật là... Mới đó đã hy vọng tớ tìm bạn trai rồi sao? Cậu chẳng lẽ sợ tớ không gả đi được hả?” Dao Dao khó chịu xoay mình.


Cung Tiểu Mạn nhíu mày, khoa trương nói: “Tớ còn phải lo lắng cậu không gả đi được hả? Mỗi ngày cậu đều có người theo đuổi, nếu phải lo lắng thì tớ phải tự lo cho mình đây này.”
“Này Tiểu Mạn không phải cũng có rất nhiều người theo đuổi cậu sao?”


“Theo đuổi tớ đều là chất lượng kém sao có thể so với chất lượng cao của cậu, ha ha ha.”
Tiểu Mạn này thật là...


Thật ra những người theo đuổi Tiểu Mạn đều đẹp trai, giàu có nhưng hiện tại ngoài Hàn Ly Thương Tiểu Mạn sẽ không để ai vào mắt nữa. Ai, một khi yêu ai chính là như vậy, những người khác đều trở nên kém cỏi chỉ có người đó mới xuất sắc nhất.
“Linh linh linh...”


Lúc hai người đang tán gẫu sôi nổi thì điện thoại của Dao Dao đột nhiên reo lên: “Đợi chút, tớ nhận điện thoại đã.”
Khi Dao Dao nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại sắc mặt rõ ràng trở nên u ám.
“Làm sao vậy? Dao Dao là ai gọi thế?”


“Không, ha ha, không có việc gì.” Cô khẩn trương lắc đầu.
“Vậy tại sao cậu không nhận điện thoại?”
Nhận?
Nên nhận sao?
Người gọi tới không ai khác chính là Ngự Ngạo Thiên.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ biết mình tố cáo hắn nên không cam lòng sao?


Thôi quên đi! Mặc kệ, nếu đã dám làm thì cô dám nhận!
Cô cắn chặt răng nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Nghị viên Ngự, ngài cảm thấy nên làm sao với tư liệu tố giác của cô ta?”


“Cục trưởng Lưu, người ta đem tư liệu tố cáo cho ông ông không nên hỏi tôi phải xử lý thế nào chứ?”


“Đúng đúng... Tôi thấy cô nhóc kia là người của công ty khác phái tới bôi nhọ ngài, cạnh tranh không lành mạnh thế này thật đáng xấu hổ, tư liệu cô ta đưa tới tôi sẽ lập tức tiêu hủy.”


Trong điện thoại truyền ra tiếng nói chuyện của hai người đàn ông, một người là Ngự Ngạo Thiên, người còn lại... Dựa theo cách xưng hô thì hẳn là cục trưởng Lưu của tổng cục thuế.
Ngự Ngạo Thiên không cẩn thận gọi nhầm cho cô sao? Không, hắn không phải người như vậy, đây là hắn khoe khoang với cô sao?


Dựa theo quy trình cục trưởng Lưu phải trực tiếp phái người kiểm tra sổ sách của tập đoàn Bác Sâm chứ không phải thông báo tất cả với Ngự Ngạo Thiên chứ?
Hiện tại hắn còn hỏi phải xử lý như thế nào, tiêu hủy tư liệu cô vất vả ba ngày mới thu thập được thật đúng là... Đáng xấu hổ!


“Nghị viên Ngự sau này còn phiền ngài chiếu cố tôi nhiều.”
“Tôi đi trước.”
“Tôi tiễn ngài.”
“Không cần.”
Tiếp theo bên trong điện thoại truyền đến tiếng mở cửa, đóng cửa.
Lúc này...


“Bảo bối.” Ngự Ngạo Thiên trực tiếp nói chuyện: “Em ở bên cạnh anh lâu như vậy chẳng lẽ vẫn không hiểu được sự đen tối của giới chính trị hay sao?”
Nghe âm thanh trào phúng bên trong điện thoại Dao Dao cảm thấy bản thân một lần nữa trở thành một người đòng hài kịch vậy.


Quan chức bao che cho nhau đạo lý này cô biết. Chẳng qua cô không ngờ cục trưởng Lưu lại vô sỉ như thế, buổi sáng còn tỏ ra căm phẫn nhưng đến buổi chiều liền xoay qua Ngự Ngạo Thiên giúp đỡ hắn.
Khốn nạn, thật khốn nạn, quả là một lũ khốn nạn!


Bởi vì cô không có chỗ đứng trong giới chính trị nên cục trưởng Lưu coi thường việc cô tố cáo sao?
Bởi vì Ngự Ngạo Thiên có địa vị cao nên cục trưởng Lưu kia liền vuốt mông ngựa, hy sinh cô sao?


Cục trưởng Lưu cũng biết nếu Ngự Ngạo Thiên biết hắn làm như vậy cũng đủ để Ngự Ngạo Thiên giết chết người tố cáo!
“Ok, lần này là tôi ngu ngốc nhưng nhất định không có lần sau!”
“Bảo bối em còn có cơ hội nữa sao?”
Có, sẽ có... Cơ hội tiếp theo sao?


“Tút tút.” Dao Dao quyết đoán cúp điện thoại, giây tiếp theo cô nắm chặt tay xoay người úp mặt vào đệm khóc nức nở.
“Dao Dao cậu sao vậy? Sao cậu lại khóc?” Cung Tiểu Mạn ở bên cạnh bị hù cho choáng váng, rõ ràng trước lúc nhận điện thoại rất tốt nhưng khi cúp điện thoại lại như vậy?


“Ô...” Không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của cô lúc này là rất phẫn nộ nhưng không có cách nào phát tiết.
Rõ ràng chân lý cách cô rất gần nhưng sự thật lại không công bằng, cô muốn dùng luật pháp để trả thù Ngự Ngạo Thiên nhưng tại sao lại như vậy? Sao lại như vậy?


“Dao Dao cậu đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói với tớ được không?” Cung Tiểu Mạn ở bên cạnh lo lắng khuyên nhủ nhưng cô làm sao biết Dao Dao ủy khuất ở đâu để khuyên giải chứ?