Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 340: Tang lễ long trọng

“Reng reng reng...” Tại cửa văn phòng chính phủ.
Thấy điện thoại di động reo, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên dừng bước.
“Ngự nghị viên?” Những quan chức khác đi ở phía trước tò mò nhìn về phía hắn.
“Mọi người vào họp trước đi, tôi nghe điện thoại rồi vào sau.”
“Ừ, được.”


Đợi những quan chức khác lần lượt tiến vào tòa nhà hội nghị, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi nghe điện thoại: “Long Diệp, chuyện gì vậy?”


“Vừa rồi, truyền thông của đơn vị chịu sự quản lý của tập đoàn Phong thị đã truyền ra một tin tức khẩn cấp, nội dung nói một phu nhân họ Đặng sau khi chết để lại cho con gái là Lạc tiểu thư tài sản trị giá ba chục triệu, phu nhân họ Đặng và Lạc tiểu thư này không phải là Đặng Huệ Hồng và Tiểu La Li chứ?”


Đối với tin tức này Ngự Ngạo Thiên không mấy hứng thú, cái hắn cảm thấy hứng thú là... Phong thị lại cho phát tán tin tức này!
Xem ra, Dao Dao và Phong Thần Dật vẫn luôn duy trì quan hệ thân thiết.


“Ngạo Thiên, Tiểu La Li ra chiêu này không phải để dẫn cậu mắc câu chứ? Chết tiệt, Đặng Tổ Nghiệp đó không biết đã chạy đi đâu, anh đã phái người đi tìm hắn cả một ngày nhưng không tìm được. Làm sao bây giờ? Lỡ như hắn liên lạc với Tiểu La Li trước thì làm sao đây?”


So với sự khẩn trương của Long Diệp, Ngự Ngạo Thiên lại rất tỉnh táo, giống như toàn bộ chuyện này không hề liên quan đến hắn. “Tang lễ của dì Hồng là ngày mấy, cậu có biết không?”
“Nghe Long Kỳ nói hình như là năm ngày nữa.”


“Năm ngày nữa...” Ngự Ngạo Thiên lấy bản ghi chép lịch trình ở trong túi ra, đánh dấu vào đó: “Tôi biết rồi, hôm đó, cậu đi cùng tôi đến tang lễ của dì Hồng đi.”
“Ách? Tôi đang nói với cậu chuyện của Tiểu La Li, thế nào cậu lại nhảy sang chuyện đó?”


“Nếu không ngoài dự liệu, Đặng Tổ Nghiệp sẽ chọn ngày hôm đó để xuất hiện. Dù sao hôm đó cũng an toàn nhất.”


Đúng, không sai! Có lẽ Đặng Tổ Nghiệp cho rằng Ngự Ngạo Thiên sẽ giết hắn, nên mới một mực ẩn trốn không chịu xuất hiện nhưng vì tiền hắn nhất định sẽ chọn địa điểm có nhiều người để xuất hiện! Nghĩ tới đây, Long Diệp mở miệng khen ngợi: “Vẫn là cậu nghĩ chu toàn! Nhưng Đặng Tổ Nghiệp chọn ngày đó để xuất hiện, chẳng phải chúng ta sẽ không có cách nào chặn được hắn sao?”


“Có tôi ở đó, hắn không dám nói gì nhiều. Đến lúc đó cậu chuẩn bị tay súng bắn tỉa là được.”


“OK, tôi biết rồi.” Nói thật, sau cuộc trao đổi ngắn ngọn này, Long Diệp không khỏi ngầm khen ngợi, đối thủ của Tiểu La Li là Ngự Ngạo Thiên, đoán chừng nếu là người bình thường mà đấu trí với hai người này, chắc sớm đã bị đánh bay ngàn dặm.


“Ngự nghị viên, hội nghị sắp bắt đầu rồi.” Ngự Ngạo Thiên mới vừa cúp điện thoại, thư ký liền chạy ra thông báo.
Hắn liếc nhìn điện thoại di động, trực tiếp nhấn nút tắt máy, chậm rãi đi cùng thư ký vào bên trong phòng hội nghị...


“Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy...” Bên kia Dao Dao gọi cho Ngự Ngạo Thiên nhiều lần nhưng toàn bộ đều là trạng thái tắt máy.


Suy nghĩ một chút, tính cách của người đàn ông kia luôn khó đoán, không biết là cố ý không nhận điện thoại của cô, hay là hắn thật sự đang bận. “Được rồi, chờ tang lễ của mẹ xong sẽ giải thích với hắn cũng được, nếu bây giờ giải thích chắc hắn sẽ tức giận, chờ thêm mấy ngày cũng không sao.”


Năm ngày sau...
Dao Dao chọn một linh đường rất gần nhà để tổ chức tang lễ cho mẹ, nơi này vừa thuận tiện, lại thuận lợi cho mẹ cô tìm được đường về nhà.


Linh đường không quá rộng, nhiều nhất cũng chứa được khoảng 20 người, đối diện cửa lớn là vị trí đặt quan tài, Dao Dao mặc đồ tang quỳ xuống chậu lửa đốt tiền vàng.
Hai người bạn học đến bên cạnh vỗ vai cô an ủi: “Dao Dao, hãy cố gắng nén nỗi đau.” Sau đó liền ngồi xuống ghế trống.


“Dao Dao, cậu thông báo cho những người khác chưa?” Cung Tiểu Mạn quỳ xuống bên cạnh Dao Dao tò mò hỏi.
“Không, tớ chỉ nói cho Phong Thần Dật.” Nói cho Phong Thần Dật là vì cô nhờ hắn tới bắt người cậu của cô trong tang lễ.
“Ngay cả Ngự Ngạo Thiên cậu cũng không nói sao?”
“Không.”


“...” Hôm nay là ngày đưa tiễn bác gái lên đường, Cung Tiểu Mạn không muốn nói đến những vấn đề khác quá nhiều nhưng linh đường này không lớn lại chỉ có vài người đến, mẹ Lạc ra đi như vậy thật có chút cô đơn.


Nhưng, điều này cũng không thể trách Dao Dao, cô mới vừa trở về nước không lâu, lại không có người thân, không có chị em thân thích, nhất định sẽ trở thành cảnh tượng như vậy.


Đây chẳng phải là người con gái cô độc đau khổ nhất sao? Đến người khác nhìn vào cũng sẽ cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng thê lương.
“Có khách tới!” Đột nhiên, người điều khiển chương trình tang lễ hô to một tiếng.


Dao Dao và Cung Tiểu Mạn không có cảm xúc gì nhìn về phía cửa của linh đường.
Chỉ thấy, Long Kỳ và Nam Lộc đều mặc quần áo màu đen chậm rãi đi vào, bọn họ cúi lạy trước di ảnh ba cái, sau đó đi tới trước mặt Dao Dao: “Nén bi thương.”


Dựa theo phong tục, Dao Dao và Cung Tiểu Mạn dập đầu ba cái với bọn họ. “Cảm ơn.”
Sau đó hai người liền ngồi ở vị trí bên tay trái linh đường.
“Có khách tới!”


Ngay sau đó, Kỳ Liên Ngạo Vân và phó hội trưởng Cố Tiểu Minh đồng loạt xuất hiện, vái lạy xong liền đi tới trước mặt Dao Dao: “Nén bi thương.”
“Cảm ơn.”
Mấy người này đến, đều là do Cung Tiểu Mạn thông báo, phó hội trưởng Cố Tiểu Minh chắc là do Kỳ Liên Ngạo Vân bảo đi cùng.


“Có khách tới!”
Sau đó không lâu, Phong Thần Dật, Hắc Viêm Long, Âu Dương Tử Hiên cùng với Phong Khả Hinh đến, mỗi người đều mang nét mặt nặng nề, bái lạy trước di ảnh sau đó an ủi Dao Dao mấy câu, liền ngồi ở vị trí bên tay phải linh đường.


Hiện tại, không khí ở linh đường trở nên náo nhiệt, mặc dù trong này rất nhiều người Cung Tiểu Mạn không quen biết nhưng ít nhất cũng không còn cảm thấy mẹ Lạc phải cô đơn mà ra đi như vậy.
“Có khách tới!”


Sau khi giọng nói của người điều khiển chương trình vang lên, Cung Tiểu Mạn theo bản năng nhìn về phía cửa: “Mẹ?”
Chỉ thấy, một người phụ nữ mặc áo choàng dài màu đen, đầu đội chiếc mũ dạ màu đen cùng với một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi đi vào.


Người phụ nữ xinh đẹp kia chính là mẹ của Cung Tiểu Mạn.


“Con chào dì.” Lúc còn ở Nhật Bản, Dao Dao đã gặp mẹ của Cung Tiểu Mạn mấy lần, trong ấn tượng của cô, bà là một người rất thời thượng, nhiệt tình, hơn nữa lại rất giàu kinh nghiệm. Cũng giống như hôm nay vậy, xuất hiện ở bất cứ nơi nào bà cũng là tâm điểm của sự chú ý.


“Dao Dao, con đừng quá đau lòng.” Mẹ của Cung Tiểu Mạn cất giọng trầm ổn an ủi cô.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Con nói mẹ Dao Dao đã qua đời, mẹ dĩ nhiên muốn qua đưa tiễn bà ấy.”
Cung Tiểu Mạn không ngờ là mẹ sẽ tới nhưng còn người đàn ông bên cạnh bà? “Vậy ông ta là ai?”


“Lát nữa sẽ giới thiệu cho con biết.” Vừa nói, mẹ của Cung Tiểu Mạn cùng người đàn ông kia tìm một chỗ trống ngồi xuống.
“Có khách tới.”
Dao Dao cũng không ngờ tới người tới lần này lại là... Uông Hãn!


Người đàn ông này so với hình dáng của cha cô cũng không có gì khác biệt lắm, có nụ cười hiền hòa, khí chất nho nhã, luôn quan tâm Dao Dao giống như quan con gái vậy: “Uông tổng thanh tra, làm sao ngài lại đến đây?”