Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 332: Hắc Viêm Long tới gây rối

"Phong tổng, nếu như bọn họ xuất thân từ tập đoàn sát thủ thì... Bọn tôi có thể nhận ra. Nhưng nhìn cách hành sự của bọn họ, đó là do một “cá nhân” hoặc một “bang phái” riêng chuyên bồi dưỡng sát thủ chuyên nghiệp."


"Được rồi, tôi biết rồi." Phong Thần Dật cúp điện thoại, nếu như sát thủ đến từ một cá nhân hoặc là bang phái nào khác thì cá nhân đó thế lực cũng phải rất lớn, còn bang phái... So với Âu Dương Tử Hiên lại đơn giản hơn nhiều!
"Người nào đang nhắm vào ông nội của em?" 


"Sát thủ. Còn người được ai phái đến, anh sẽ trở về đi hỏi Tử Hiên, xem cậu ta có biết hay không."
"Hỏi anh ấy sao?"
"Ha ha, mẹ của Tử Hiên khi trước cũng là người của bang Huyền Vũ, cho nên, về chuyện của bên hắc đạo, anh ta hiện giờ sẽ có thể giúp được chúng ta." 


Nhớ lại thì, cha của Âu Dương Tử Hiên là chủ công ty lớn thứ năm trên cả nước, là chủ tịch tập đoàn Âu Dương, không nghĩ tới mẹ của hắn lại là lão đại của hắc đạo?
Nếu tại tính cả tập đoàn Bảo Lai của Hắc Viêm Long...
Bạn bè của Phong Thần Dật, phải nói là... Quá lợi hại! 


Đợi đã nào...! Nếu như nhắc tới hắc đạo, phải chăng đi tìm Ngự Ngạo Thiên là lựa chọn sáng suốt nhất?


Được rồi, Ngự Ngạo Thiên đang rất bận rộn, Dao Dao đã thiếu Phong Thần Dật một “khoản nợ” lớn như vậy rồi, nếu giờ kéo thêm Ngự Ngạo Thiên vào nữa thì “khoản nợ” này có khả năng cả đời này cô trả cũng không hết!
...
Ngày hôm sau.


“Lộp bộp.” Vừa nghe tiếng điện thoại của Phong Thần Dật vang lên, cặp mắt trống rỗng của Dao Dao thoáng chốc khẩn trương.
"Là Viêm Long, em đừng lo lắng." Phong Thần Dật vội trấn an vỗ vỗ bờ vai Dao Dao, trở lại, bắt máy điện thoại: "Có chuyện gì?" 


"Tôi tìm cậu ở công ty nhưng thư ký của cậu nói cậu đi ra ngoài rồi, cậu có chuyện gì sao?"
"Tôi hiện tại đang ở cùng..." Dừng một chút: "Đang ở chỗ của một người bạn, có chuyện gì không?"
Bạn... 
Ha ha, cô có thể làm bạn với hắn sao? Dao Dao thật cao hứng nhìn Phong Thần Dật cứ như thế giới thiệu mình.


Nhưng, Dao Dao lại không thấy, trên mặt Phong Thần Dật lại rất khó xử. Hắn thiếu chút nữa thuận miệng nói thành ở cùng với bạn gái.
"Vậy cậu tới gặp tôi đi." 
"Anh có việc phải đi sao?" Thấy Phong Thần Dật cúp điện thoại, Dao Dao chậm rãi mở miệng.


"Viêm Long tìm anh có chút việc, anh đã gọi cậu ta đến nhà của em gặp anh rồi. Em có bất tiện không?"
"Ha ha." Dao Dao miễn cưỡng cười trừ, lắc đầu: "Em gần đây có xem tin tức, công ty của anh hiện tại đang triển khai rất nhiều dự án mới, anh bây giờ chắc bận lắm hả?" 


"Cũng may, cũng không bận lắm." Phong Thần Dật vừa nói vừa ngồi bên cạnh Dao Dao.
Cuộc trò chuyện đột nhiên ngừng lại, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ nhưng hơn hết là bọn họ đang xấu hổ khi ở chung trong một căn phòng.


Phong Thần Dật liếc mắt nhìn Dao Dao bên cạnh, tay đặt trong túi áo chậm rãi đưa tới đôi bàn tay đang lạnh như băng của Dao Dao. 
Nhưng lúc sắp chạm đến hắn lại lập tức rút tay về.
Xét cho cùng họ bây giờ như bạn bè của nhau, cứ ngồi yên lặng như thế này, thật đúng là có hơi xoắn.


Mẹ Dao Dao vừa mới qua đời, hắn không muốn vì “lòng tham" của mình mà lại tăng thêm tổn thương cho Dao Dao... 
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa phá vỡ yên lặng, Dao Dao cùng Phong Thần Dật liếc nhau một cái.
"Chắc là Viêm Long, để anh ra mở cửa." Hắn đứng dậy đi mở cửa. 


"Tôi nói này, anh bạn của tôi, đây là nhà của bạn cậu sao? Lại đi ở một nơi nghèo kiết xác này sao? Đây là trại của dân tị nạn sao?" Hắc Viêm Long Nhất mặt khó chịu đứng ở cửa, thỉnh thoảng dùng tay quơ quơ bụi đất trong không khí.


"Viêm Long, cậu câm miệng cho tôi!" Phong Thần Dật thấp giọng gào thét, rất nhanh trừng mắt với Hắc Viêm Long.
"Ách." Hắc Viêm Long cảm thấy mình đã sai, bước vào trong phòng, xem xét... 


"Xĩn lỗi, nhà của tôi ở nơi hơi vắng vẻ, cũng hơi nhỏ. Anh đừng để tâm đến." Dao Dao đứng dậy, miễn cưỡng trưng ra khuôn mặt tươi cười, cặp mắt trống rỗng vẫn nhìn xuống dưới.


"Cậu không phải nói là đang ở cùng bạn sao? Hóa ra là ở cùng bạn gái cũ sao!" Nói đến chuyện này, Hắc Viêm Long liền nở nụ cười lạ, một tay ôm vai Phong Thần Dật, thấp giọng nói: "Không có quấy rầy chuyện tốt của hai người chứ?"


"Hừm." Phong Thần Dật lạnh lùng nhíu lông mày. "Viêm Long, cậu tìm tôi có chuyện gì?" 
"A, cũng không có gì. Chỉ là muốn tìm cậu chơi thôi." Nói xong, Hắc Viêm Long đi tới trước sô pha, chỉ chỉ ghế sô pha.
Dao Dao gật đầu ra hiệu có thể ngồi.


Hắc Viêm Long đánh bóng hai mặt cái ghế rồi mới ngồi xuống. Hai tay của hắn bỏ vào trong túi, chứ như vậy bắt chéo chân lên: "Nhà của cô sao lại nhỏ như vậy? Nhà vệ sinh của tôi xem ra còn to hơn nhà cô nữa." 
"Thật có lỗi."


"Thần Dật, cậu cũng thiệt là, cố ấy tốt xấu cũng là bạn gái cũ của cậu, cậu lại không cho cô ấy ở nơi tốt hơn một chút. Ngự tổng cũng thế, lại để tình nhân của mình sống ở nơi như thế này sao? Hừ, thật nhỏ mọn." Hắc Viêm Long khinh thường cười cười, thật tình hắn không hề biết lời mà hắn vừa nói vô hình đang làm trong lòng người khác tức giận.


Hôm nay tâm trạng của Dao Dao không tốt, hắn nói cái gì cô căn bản đều không nghe thấy. "Thật có lỗi." Một cái gật đầu biểu thị sự áy náy. 


"Hả?" Hắc Viêm Long nhíu nhíu mày, con ngươi đen láy nhìn Dao Dao từ trên xuống dưới, hôm nay cô gái này với người hắn gặp hai lần trước có chỗ bất đồng đây?


"Viêm Long! Hôm nay tôi không có tâm trạng chơi với cậu, cậu muốn gì thì nói lẹ... Rồi về đi." Phong Thần Dật lạnh lùng nói, hắn vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nếu không phải hắn hiểu rõ tính cách của Hắc Viêm Long, nói không chừng hiện tại đã đánh hắn ta rồi! 


"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắc Viêm Long lúc này mới phát giác được có điểm khác thường.
"Xem, ha ha, các anh tới đã lâu như vậy, em đều chưa mời nước các anh. Để em đi lấy nước." Dao Dao cầm chén trà trên bàn trà, “ùng ục, ùng ục” rót nước.


Nước đã đầy ly, Dao Dao vẫn đứng im ở đó. 
Hắc Viêm Long lắc lắc đầu, bối rối Phong Thần Dật, ngón tay chỉ chỉ về phía Dao Dao.
Phong Thần Dật nhăn lông mi, lắc đầu, ra hiệu hắn đừng nói chuyện. "Ha ha, Dao Dao, em không cần phải rót nước đâu, khi nào bọn anh khát sự tự mình đi rót nước uống."


"Không có việc gì, không có việc gì. Được rồi, được rồi." Dao Dao bưng ly nước trên bàn lên, đưa đến trước mặt Hắc Viêm Long: "Uống nước." 
Hắn chớp chớp đôi mắt đen nhánh kia, chậm rãi đưa tay đón lấy.


Còn chưa kịp chạm vào ly, tay của Dao Dao buông lỏng ra, “lạch cạch” một tiếng, ly nước rơi xuống đất phát ra một tiếng thủy tinh vỡ.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Dao Dao vây trước mặt Hắc Viêm Long nhanh chóng nhặt miểng thủy tinh trên sàn. 
"Dao Dao, em không cần dọn đâu."
"Không sao, không sao, nên như vậy, nên như vậy."
"Dao Dao?" 


"A......" Miểng thủy tinh vỡ xẹt qua ngón tay Dao Dao, cô thống khổ buồn bực hừ một tiếng, máu và nước hòa vào nhau tạo thành một đóa hoa xinh đẹp.
"Dao Dao! Em có sao không." Phong Thần Dật vội vàng chạy đến bên cạnh Dao Dao, khẩn trương kéo tay cô.


"Ô... Đều là do em vô dụng, mẹ mới phải ở một nơi như thế này." Nước mắt tràn ra trên khóe mắt. 
Hắc Viêm Long bên cạnh thấy một màn này liền sợ cháng váng: "Không liên quan đến tôi? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, nơi này thực sự rất nhỏ mà."