“Này, Tiểu La Li, đúng lúc tôi ngang qua trường học để đưa bạn gái tôi về nhà, hay là tôi thay cô đưa bạn của cô quay về trường được không.”
Dao Dao liếc nhìn Cung Tiểu Mạn, đợi câu trả lời của cô. Cung Tiểu Mạn gật đầu đi theo Long Diệp rời đi.
“Lên xe.”
Ngồi lên xe Ngự Ngạo Thiên, cô vẫn không yên tâm, trong đầu đều nghĩ tới chuyện của Cung Tiểu Mạn. Một lúc sau mới phát hiện... “Không phải đưa em về nhà sao? Đường này, đâu phải là đường về nhà chứ?”
“Nhà anh, chẳng phải là nhà của em sao?” Ngự Ngạo Thiên nói xong, nở nụ cười.
Ồ...
Nghe đến những lời này, cũng không biết tại sao, tim Dao Dao lại cảm thấy ấm áp. “Em muốn về nhà của mình.”
“Ở cùng anh đêm nay đi.” Giọng của Ngự Ngạo Thiên lúc nói những lời này không phải là giọng cương quyết mà là dịu dàng, vô cùng dịu dàng.
Cô thực sự rất ít khi nghe Ngự Ngạo Thiên dùng khẩu khí này để nói, khiến cho cô không biết nên làm thế nào để từ chối: “Em...”
“Sau này anh sẽ rất bận.”
Ngự Ngạo Thiên muốn tự mình quản lý Bác Sâm, lại cộng thêm Ngự Long xã bí mật, bây giờ lại gánh vác thêm trách nhiệm chính trị quan trọng của thượng nghị viện, nhất định sẽ rất bận rộn.
Vậy ý của hắn, chính là sau này sẽ rất bận nên không thể gặp mặt được sao?
Ồ! Chẳng phải là quá tốt sao!
“Vậy, vậy nếu anh không làm chuyện đó với em, em, hôm nay em sẽ về nhà anh.”
“Ôi, đó là những việc gì?” Đôi mắt Ngự Ngạo Thiên chuyển động, nở nụ cười tà nhìn cô.
Cái con người này, lại nữa rồi! “Anh biết!”
“Anh không biết.”
“Anh biết!”
“Anh không biết.”
Hai người cãi nhau, chiếc xe vô tình lái tới tầng hầm khu chung cư đó nơi mà Ngự Ngạo Thiên đang sống.
Xe đỗ ở gara, đợi cô xuống xe, Ngự Ngạo Thiên đi vòng qua cô, kéo tay cô lại: “Tặng cho em.” Nói xong, hắn kéo chiếc vải đỏ đang phủ lên một chiếc xe khác xuống.
Chỉ thấy một chiếc Land Rover Range Rove đập vào mắt cô: “Quà... tặng cho em sao?”
“Ừm.” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười lấy chìa khóa từ trong túi ra, đưa tới tay cô: “Đây là điều em xứng đáng, sau này, nó hoàn toàn thuộc về em.”
“Xứng đáng?” Dao Dao chớp mắt tò mò, chiếc xe này giá hơn 300 vạn, hắn tặng cho mình món quà giá trị như vậy? “Món quà vĩnh biệt sao?”
“Món quà vĩnh biệt? Cô gái nhỏ, nghĩ hay quá nhỉ.” Ngự Ngạo Thiên đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô: “Không phải anh đã nói rồi sao, mặc dù không có trong hợp đồng nhưng em vẫn phải ở lại bên cạnh anh ba năm.”
Cắt...
Cô còn tưởng rằng đây là món quà chia tay của Ngự Ngạo Thiên dành cho cô, ba năm! Ba năm! Mẹ ơi, nghĩ tới cuộc sống này cảm thấy thật gian nan.
“Chiếc xe này là em đã thay anh tranh cử thành công, tặng món quà. Về phần tiền lương của em, đơn giản!”
Nghe Ngự Ngạo Thiên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trầm xuống: “Anh tranh cử thành công thì có liên quan gì đến em.” Nói xong, cô giao chìa khóa lại cho Ngự Ngạo Thiên.
Hắn biết cô gái nhỏ này vẫn còn canh cánh trong lòng về sai lầm đó: “Nha đầu ngốc, nếu em không lựa chọn quyết đoán thay anh tranh cử, em cảm thấy anh chuẩn bị nhiều như vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Ngự Ngạo Thiên là một người thưởng phạt phân minh, trong thế giới của hắn không có sự xuất hiện của sự sơ suất. Ngày trước Dao Dao đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo, làm hắn phát hiện được cô cũng không để tâm đến gia thế của mình, vì vậy lần đầu tiên đi đến Nhật Bản để bù đắp cho cô.
Nhưng điều này, cũng không phải là lỗi của Dao Dao. Nếu cô không đại diện xử lý sự việc cho bối cảnh hắc đạo, cơ bản cô không cần suy nghĩ nhiều như vậy, những thứ phức tạp như vậy.
Nhưng người mà cô đại diện là Ngự Ngạo Thiên, một người đàn ông có bối cảnh vô cùng phức tạp, vì vậy, suy tính không chu toàn cũng là điều bình thường.
Đây chính là lý do vì sao Ngự Ngạo Thiên không đem người ở thế giới này giữ ở bên người, nếu như giữ cô lại, sau này cô sẽ vô cùng, vô cùng đau khổ!
“Ngự Ngạo Thiên, anh đem chiếc xe này tặng cho người khác đi.”
“Tặng cho người khác?” Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười khổ sở, chỉ vào biển số xe: “Bảo bối, đó đang treo ngày sinh nhật của em. Em bảo anh tặng cho ai đây?”
Đúng là ngày sinh của cô, có thể mơ hồ nhớ rằng biển số ngày sinh này đều phải được đấu giá không phải sao? “Cái này là anh đấu giá sao?”
A, xem ra cô gái nhỏ này ở bên cạnh Phong Thần Dật quả thật học được không ít thứ. “Đúng là đấu giá.”
“Tốn... bao nhiêu tiền vậy?”
Nếu hắn nói với cô, biển số này có thể mua được một dãy biệt thự, khiến cô càng không cần tới chiếc xe này? “Không nhiều tiền lắm. Cô gái nhỏ, anh mệt rồi, chúng ta đi nghỉ đi.”
“A...” Dao Dao khổ sở liếc nhìn chiếc chìa khóa trong tay, luôn cảm thấy chìa khóa này nặng vô cùng.
Trở về nơi ở, bọn họ dọn dẹp một chút rồi đi ngủ.
Không nói chuyện với nhau nhiều, cũng không có hành động gì, đêm nay, có thể nói bọn họ tôn trọng nhau, mặc dù nằm cùng một giường nhưng lại không có bất kỳ hành động vượt giới hạn nào.
Dao Dao ngủ rất ngon, cũng là cảm giác thực tế nhất của cô, không biết vì sao, từ khi kết thúc việc làʍ ȶìиɦ nhân của Ngự Ngạo Thiên, coi như đây là lần đầu tiên cùng Ngự Ngạo Thiên ngủ ở cùng một **.
Lúc đầu, trong lòng có một chút vướng mắc, có thể Ngự Ngạo Thiên đối với cô là chân thật, cô cũng có thể yên tâm rồi.
Nhưng hắn...
Cái người đàn ông mạnh mẽ này, từ lúc đầu đã rất tức giận khi cô gái nhỏ ngủ không thật, và từ từ thích ứng với sự cãi vã của cô, sự không thành thật của cô, cho đến bây giờ, đã hoàn toàn quen với điều luôn có cô ỏ bên cạnh.
Dường như, chỉ cần có cô gái nhỏ này ngủ ở bên cạnh hắn, hắn mới có thể ổn định, mới có thể ngủ một giấc ngon lành, thật đúng là cảm giác kỳ lạ...
.....
Nửa tháng sau.
“Hôm nay, một nghị sĩ của Thượng nghị viện Ngự Ngạo Thiên tiên sinh đại diện cho Thượng nghị viện thăm hỏi những vùng miền gặp thiên tai.”
“Ba ngày trước, một nghị sĩ của Thượng nghị viện Ngự Ngạo Thiên tiên sinh đã tham dự cuộc đàm phán giữa nước chúng ta và EU, nội dung cuộc đàm phán chủ yếu dựa trên tài chính quốc tế hiện nay.”
“Tổng thống Nam Tư Lạp Phu sáng nay đã đến thăm nước chúng ta, toàn bộ Thượng nghị viện phụ trách bàn bạc, tổng thống Nam khen ngợi hết lời đối với nghị sĩ của Thượng nghị viện, càng thể hiện làn gió lễ nghi khí phách to lớn của đại quốc chúng ta.”
Ngự Ngạo Thiên đã nhậm chức nghị sĩ của Thượng nghị viện hơn nửa tháng rồi, mỗi ngày không cần tiếp đón khách nước ngoài mà chỉ là chuyến viếng thăm những khu vực thiên tai hoặc một chuyến viếng thăm cộng đồng quốc tế, thật sự bận chết đi được.
Dao Dao chỉ muốn mở tivi xem tin tức để có thể chứng kiến hình ảnh của Ngự Ngạo Thiên.
Hai năm trước lão đại lãnh mị là người đàn ông đã xuất hiện trước mặt cô, hai năm sau là tổng tài ngang ngược mạnh mẽ để bước vào cuộc sống của cô. Bây giờ, trên ti vi luôn phải thể hiện ra bộ mặt thân thiện dễ gần, lại có cảm giác vô cùng uy nghiêm, nói thật, cô thực sự có chút không thích ứng được.
Dường như, khoảng cách với người đàn ông này càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, khoảng cách giữa bọn họ đã không còn cùng một thế giới lại đơn giản như vậy.
“Em yêu, mỗi ngày hắn đều bận như vậy, hai người dựa vào cái gì để liên lạc với nhau chứ?” Cung Tiểu Mạn đứng ở trong kỳ túc xá tò mò hỏi Dao Dao.
“Ting…” Tin nhắn điện thoại đột nhiên truyền tới.
Cô mở tin nhắn, chỉ có hai chữ ngắn ngủi “Ngủ ngon.” Đóng điện thoại lại, Cung Tiểu Mạn quơ tay trước mặt cô: “Này, tin nhắn ngẫu nhiên sao.”