Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 306: Lần đầu tiên dao dao nổ súng

“Long...” Thời điểm cô tính nói, Long Diệp đã xuống xe, đánh nhau với những tên côn đồ đang lăm lăm dao trong tay.
Nhìn những bóng lưng nơi đó đang không ngừng di chuyển, trong mắt Dao Dao phủ lên một tầng hơi nước.


Ở trong mắt người đời, phàm là người của xã hội đen đều bị người khác dán lên cho hai chữ “người xấu”. Nhưng có người nào nghĩ đến, cho dù là người của xã hội đen cũng có những người rất có nghĩa khí, cũng có một mặt trách nhiệm chứ? 


Cô tin, nếu như hôm nay cô không ở đây, dựa vào bản lãnh của Long Diệp muốn chạy trốn dễ như trở bàn tay.
A, rõ ràng trong miệng nói không cần người khác bảo vệ nhưng đối mặt với những kẻ chém chém giết giết như vậy, cô thật sự rất sợ hãi!


“Alo? Hàn, Hàn phó tổng. Bọn tôi, bọn tôi đang bị người khác tập kích!” Cô núp bên trong xe, khẩn trương lấy điện thoại gọi cho Hàn Ly Thương. 
“Nói tôi biết địa điểm đi!”


“Địa điểm? Địa điểm à? Nơi này là chỗ nào vậy!” Đúng, không, ôi... tôi cũng không biết nơi này... là đâu nữa.”
“Chết tiệt! Long Diệp hôm nay lái xe gì em có biết không?” 
“BMW7.”
“Xoảng, tút...”


“Alo? Alo?? Hàn... Hàn phó tổng?” Điện thoại đã tắt, toàn thân cô run rẩy nhìn ra phía cửa sổ bên ngoài. 
“A!”
Một người khắp thân mình đầy máu “phanh” một tiếng, đúng lúc đụng vào tấm kính cửa nơi cô đang nấp.


Máu tươi, theo tấm kính từ từ chảy xuống, gương mặt dữ tợn của người kia đang ở trước mặt cô, Dao Dao sợ đến phát khóc, thân thể co rúc trong xe, hai tay gắt gao nắm chặt hướng về Long Diệp, không ngừng run rẩy. 
Thượng đế, cầu xin ngài, phù hộ anh Long Diệp bình an vô sự.


Nhất định không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì, anh Long Diệp sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Ôi... 
Cô thật vô dụng, ngay cả một chút dũng khí cũng không có. Hoặc là, cô đang sợ hãi, sợ nhìn thấy Long Diệp bị thương...


“Bằng, bằng, bằng.” Âm thanh truyền tới trong xe, con mắt Dao Dao mở to lên, nhìn những người ngoài cửa sỗ đang không ngừng quơ múa dao trong tay.
Nhưng chỉ một lúc sau, những âm thanh kia đột nhiên biến mất. 
Hay là anh Long Diệp đã đuổi được bọn họ rồi? Điều này chứng minh Long Diệp không bị sao cả? Có phải không?


Hàn phó tổng, Hàn phó tổng, anh nhanh đến đây đi!
“Bằng, bằng, bằng!” Tiếng súng vang ở nơi này trong buổi đêm u ám đặc biệt chói tai, Dao Dao nghe mà đầu cũng muốn nổ tung. 
Cô rất sợ, thật là sợ... sợ Long Diệp bị trúng đạn!


Dao Dao nhìn ra hướng cửa sổ lần nữa, bọn côn đồ bên ngoài hình như càng ngày càng nhiều, sao lại nhiều như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngay lúc này, chỉ nghe “két” một tiếng, âm thanh giống như có vật gì đó đang kéo cửa, một giây tiếp theo, cửa xe chỗ Dao Dao đột nhiên mở ra. 


Cô hít một ngụm khí lạnh, hai tay vững vàng cầm lấy khẩu súng, xông về người đứng phía ngoài cửa...
“Chưa có ai nói với cô, họng súng không được hướng về phía người mình sao?”
Giọng nói này là... 


Không chờ Dao Dao kịp phản ứng, một bàn tay đưa ra nắm lấy cô giống như đang xách một con gà đem cô từ trong xe kéo ra.
Sững sờ nhìn khuôn mặt lạnh như băng, không chút nhiệt độ trước mắt, cô không kiềm nén được khóc to lên: “Hàn phó tổng...”


Thì ra cô cảm thấy bọn côn đồ ngày càng nhiều kia chính là người của Ngự Long xã đến, tốt quá đi! Thật là tốt quá! 
Xem ra là bên trong xe của Long Diệp có mở hệ thống định vị GPS, cho nên Hàn phó tổng mới có thể tìm bọn họ nhanh như vậy?


Dao Dao kích động lau nước mắt trên mặt quay qua hỏi Hàn phó tổng: “Long, anh Long Diệp có sao không?”
Hàn Ly Thương lạnh lùng nhìn về nơi cách chỗ đang đứng không xa, Long Diệp khắp người đầy máu đang tựa vào ngực Long Kỳ. 


“Lộp bộp.” Trong lòng nặng nề trầm xuống, cô chạy như bay tới: “Long Diệp, anh Long Diệp? Anh Long Diệp!”
“Ừ?” Long Diệp cố sức mở mắt ra, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.


Nhất thời, Dao Dao thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng, cả người cô tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, nhìn vẻ mặt Long Diệp tự nhiên như không có việc gì. 
“Ngực phẳng, dáng vẻ em khóc nhìn thật là khó coi nha.” Long Kỳ mở miệng trêu cô.


“Cậu không biết xấu hổ sao mà dám nói cô ấy như thế?”
“Anh muốn làm gì?” 
“Anh cậu bị thương ra nông nỗi như vậy, cô nhóc tuy không phải là em gái ruột nhưng mà còn biết rơi nước mắt, cậu con mẹ nó còn rảnh ở đây khoác lác thế à?”


“Này, cậu bớt giả vờ đi, tôi mệt quá nên mới phải nằm xuống. Máu trên người cũng là máu của người khác không phải của tôi.” Long Kỳ khó chịu liếc mắt, đỡ Long Diệp đứng lên.


“Haiz.” Long Diệp thở dài, đấm đấm vào eo mình nói: “Tôi lâu quá rồi không có vận động, mới đánh nhau có một lúc mà cảm thấy mệt lả luôn.” 
“Ai nha. Em đây cũng muốn được vận động giống anh nè nhưng cũng không có cơ hội!” Long Kỳ bắt chước dáng vẻ của Long Diệp lắc lắc đầu.


“Long Kỳ, cậu yên tâm, đây chỉ là mới bắt đầu thôi. Đây là lần đầu tiên có người dám chủ động tìm đến Ngự Long xã gây phiền toái.” Hàn Ly Thương lạnh lùng nói xong, đỡ cánh tay khác của Long Diệp, chậm rãi đi đến chiếc xe nhỏ bên đường đậu cách đó không xa.


A a, thế giới này của đám huynh đệ Ngự Ngạo Thiên khó có ai có thể nhúng tay vào được, Dao Dao chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên nhìn bọn họ cãi vả nhưng bầu không khí giữa bọn họ, thật quá tuyệt vời. 


Nhanh chân đuổi theo bọn họ, Dao Dao mới vừa đi được hai bước đột nhiên ngừng lại, chậm rãi quay đầu...


Thi thể đầy đất, khắp nơi lộn xộn, đây chính là cuộc sống lúc trước của Ngự Ngạo Thiên sao? Giết người, máu tanh, đối với Ngự Ngạo Thiên và đám người kia mà nói thì việc này là chuyện bình thường xảy ra như cơm bữa phải không?


Đúng là theo như lời Ngự Ngạo Thiên từng nói, cô và bọn họ không thuộc cùng một thế giới! 
Dao Dao cười thở dài một hơi, vô thức liếc nhìn xuống đồ vật cầm trong tay, đây là lần đầu tiên cô chạm vào nó.
“Dao Dao, lên xe đi.” Ba người đàn ông đứng cạnh xe đồng loạt nhìn về phía cô.


“Này.” Cô mới vừa đi được hai bước. 
Chỉ thấy, mặt ba người đó biến sắc. Long Kỳ khẩn trương hét lên: “Dao Dao! Cẩn thận...”
Đã... xảy ra... chuyện gì vậy?


Trái tim “thịch thịch thịch” đập liên hồi, thời gian như trôi qua từng phút. Dao Dao hoảng sợ mở miệng thở dốc, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau lưng mình... 
Chỉ thấy, cách đó không xa một người đàn ông khắp người đầy máu, đang từ dưới đất bò dậy mà súng trong tay hắn đang chỉa thẳng vào Dao Dao!


“Lan Đóa điện hạ, thiện xạ bắn súng. Bóp cò, một phát dồn địch vào đường cùng, không để cho kẻ thù bất kỳ cơ hội phản công nào. Hiểu không?”
“Hiểu.” 
Hiểu!
Khuôn mặt cô tản ra nét lạnh lẽo, con ngươi long lanh trong thoáng chốc tràn đầy sát khí...
Một giây tiếp theo! 


“Bằng...” Tiếng súng chói tai vang vọng trong màn đêm, cách đó không xa là ba người đàn ông đang kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
“A!” Tiếp theo là một tiếng kêu sợ hãi, sau đó Dao Dao liền gục ngã xuống.


“Ngực phẳng!” Long Kỳ ôm lấy Dao Dao đang ngất xỉu lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc không nói nên lời...