Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 297: Sở thích chung của hai anh em

“Ngạo Vân, chuyện gì?” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói của Ngự Ngạo Thiên.
Ánh mắt của hắn lóe lên tia buồn bã rồi trực tiếp ấn phím nghe điện thoại: “Ở đâu?”
“Ở nhà.”


Cũng có thể nói Ngự Ngạo Thiên đã đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Thật thất vọng! Nghe tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại, Dao Dao bĩu môi.
“Anh có nhiều nhà như vậy thì ở nhà nào vậy?”


Lắng nghe câu hỏi của Ngạo Vân, Ngự Ngạo Thiên ở đầu dây bên kia chợt nhíu nhíu mày mơ hồ có cảm giác không ổn. Bởi vì Ngạo Vân ngoại trừ đòi tiền ra thì rất ít khi biết gọi điện thoại cho hắn, đặc biệt là không nói nhiều như vậy.
“Ngôi nhà trước đây cha và mẹ từng ở.”


Ngôi nhà trước đây cha mẹ ở sao? Đây là lần đầu tiên Dao Dao nghe thấy Ngự Ngạo Thiên nhắc tới cha và mẹ hắn.
Còn với câu hỏi của Kỳ Liên Ngạo Vân chẳng lẽ muốn thăm dò thử xem Ngự Ngạo Thiên có đang ở cùng với người phụ nữ khác không à?


“Ngạo Vân, em gọi điện thoại có chuyện gì? Nói thẳng ra đi.”
“À, cũng không có gì, em mới vừa đụng xe.”


“Cái gì? Em không sao chứ?” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói khẩn trương của Ngự Ngạo Thiên. Dao Dao có thể rõ ràng cảm giác được hắn rất quan tâm đến người em trai này, chỉ là Kỳ Liên Ngạo Vân tựa như không có chút nào quan tâm đến Ngự Ngạo Thiên.


“Yên tâm, em không chết được nhưng người tình bé nhỏ của anh thì...” Nói đến đây, Kỳ Liên Ngạo Vân liếc mắt nhìn Dao Dao bên cạnh.
“Dao Dao sao? Cô ấy đi cùng với em sao?” Giọng Ngự Ngạo Thiên lập tức hạ xuống.


Cắt, hắn còn có thay đổi lớn như vậy sao? Nghe được em trai gặp chuyện không may liền lập tức nhảy dựng lên, vừa nghe đến cô gặp chuyện không may thì lập tức bình tĩnh. Hắn hy vọng cô bị đụng chết sao?
“Vâng.”
“À, còn có chuyện khác sao?”


“Hả? Anh trai, tại sao anh không hỏi cô ấy thế nào và vì sao lại ở với em?”
“Bảo bối kia với anh không có quan hệ gì cả.”


Vừa nghe nói như vậy, Kỳ Liên Ngạo Vân không khỏi nở nụ cười châm chọc, dường như đang nói với Dao Dao rằng: “Nhìn đi, người đàn ông của cô căn bản không quản chuyện sống chết của cô.”


Dao Dao ghét bỏ cắn môi, giây kế tiếp, cô đoạt lấy điện thoại rất nhanh rồi hướng về phía trong rống to: “Lão già như anh tại sao không đi chết đi vậy?”
“Em gọi anh là gì?” Rất hiển nhiên Ngự Ngạo Thiên không nghĩ tới Dao Dao lại đổi cách xưng hô với mình như vậy.


“Gọi anh là lão già đấy. Sao vậy? Ở trong mắt của em anh chính là một lão già!”
“Anh chỉ mới có hai mươi tám tuổi thôi.”


“Vậy thì sao chứ? Em đã mười chín tuổi rồi. Anh gọi em là bảo bối mà không cho em gọi anh là lão già sao? Lão già kia! Lão già kia! Lão già kia! Phi, mẹ kiếp!” Dao Dao căn bản không cho Ngự Ngạo Thiên cơ hội cãi lại, cô rất nhanh cúp điện thoại. Ha ha, thoải mái!


Ở bên này Kỳ Liên Ngạo Vân Đô đã cảm thấy choáng váng. Từ khi hắn qua Nhật Bản cùng Ngự Ngạo Thiên sinh sống đã gặp qua không ít người phụ nữ bám theo anh trai hắn nhưng không có một ai dám nói với anh trai hắn như vậy, cho dù có thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.


Mà vừa rồi hắn nghe rõ ràng Ngự Ngạo Thiên mặc dù lớn tiếng nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Vào thời khắc này, Kỳ Liên Ngạo Vân có lẽ đã cảm giác được thái độ của Ngự Ngạo Thiên đối với với Dao Dao có điểm khác biệt với các nữ nhân khác.


“Cho tôi số điện thoại của anh, Kỳ Liên Ngạo Vân.”
Sau khi nghe điện thoại, hắn u sầu quay sang: “Ngự Ngạo Thiên đối với cô thờ ơ nhưng tại sao cô lại không buồn phiền?”
“Ha ha, hắn biết tôi không sao cũng biết anh đang lừa hắn.”


Hoàn toàn chính xác, lấy trình độ quan sát của Ngự Ngạo Thiên thì khi Kỳ Liên Ngạo Vân nói hắn đang ở cùng một chỗ với Dao Dao thì cũng đoán được Dao Dao bình an vô sự rồi. Nếu quả thật Dao Dao xảy ra chuyện thì hắn không thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy gọi điện thoại.


“Cô quả thật hiểu quá rõ về anh trai tôi. Đã như vậy thì tại sao cô còn mắng anh ấy?”
“Mắng chơi thôi, dù sao tôi cũng thật nhàn rỗi mà.” Điều quan trọng chính là giọng điệu khi hắn đuổi cô xuống xe khiến cô không thể nuốt trôi.
“Ngạo Vân học trưởng, tôi đi trước đây.”


“Đi sao? Nơi đây rất khó bắt xe, nếu như đi tới khu sầm uất cũng khoảng một giờ, chẳng lẽ cô muốn gặp phải lưu manh sao?”
“Ồ...” Cô cũng không muốn gặp phải lưu manh.
“Đến đây đi, tôi đưa cô trở về.” Vừa nói, Kỳ Liên Ngạo Vân vừa ngồi vào vị trí ghế lái.


Dao Dao khổ sở cau mày. Phải lên sao? Cô có thể đi xe buýt mà nhưng... cô vẫn nhớ rõ lần trước Ngự Ngạo Thiên dùng chiêu “lấy lui làm tiến”. Kỳ Vân học trưởng sẽ không làm chuyện tổn thương anh trai mình chứ.
Nghĩ vậy, Dao Dao chậm rãi ngồi ở vào ghế kế bên...


“Reng, reng!” Xe mới vừa mở ra thì chuông điện thoại di động của Kỳ Liên Ngạo Vân vang lên. Hắn liếc nhìn màn hình rồi theo bản năng nhìn về phía Dao Dao.
“Ngự Ngạo Thiên gọi à?”
“Ừm...”
“Đừng bắt máy! Đừng bắt máy!” Dao Dao nhanh chóng xua tay.


Nhưng khi thấy cô làm vậy thì Kỳ Liên Ngạo Vân liền cười xấu xa, sau đó nhận điện thoại: “Alô...”
“Đưa bảo bối tới nhà của anh.”
Kỳ Liên Ngạo Vân liếc mắt nhìn Dao Dao.
Mặc dù điện thoại không ấn loa ngoài nhưng cô vẫn nghe được Ngự Ngạo Thiên nói gì.
“Không đi!”


Là hắn đuổi cô đi bây giờ lại gọi cô trở về... Trở về sao? Quả nhiên hắn chỉ xem cô như là thú cưng thôi.
“Cô ấy không đi.”
“Cậu hãy trực tiếp đưa cô ấy tới!”
“Ngự Ngạo Thiên, tôi dựa vào cái gì mà phải nghe theo lời anh?”


Nghe được lời nói này của Kỳ Liên Ngạo Vân, Dao Dao âm thầm vỗ tay kêu tốt! Đừng nghe theo lời Ngự Ngạo Thiên, tức chết hắn! Tức chết hắn!
“Ngạo Vân!”
“Tôi quyết định sẽ đưa cô ấy về nhà tôi. Tôi cúp máy trước đây.”


“Alô... Ngạo Vân! Ngạo...” Còn không đợi Ngự Ngạo Thiên nói hết lời, Kỳ Liên Ngạo Vân liền cúp điện thoại.
“Chết tiệt!” Ngự Ngạo Thiên bị người em trai này cùng cô gái nhỏ kia liên thủ làm cho tức chết, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng.


Hai người này chính là khắc tinh cả đời của Ngự Ngạo Thiên! Nếu sau này hai người bọn họ liên thủ thì đoán chừng hắn sẽ không sống nổi đến năm bốn mươi tuổi vì bị hai người này làm cho tức điên.
“Thật phiền!” Hắn phun ra hai chữ rồi mặc quần áo tông cửa xông ra...


Mười phút sau, hắn chạy như bay tới sát nhà của Kỳ Liên Ngạo Vân.
Mới vừa tới gần cửa biệt thự thì hắn nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến từng đợt tiếng rên của phụ nữ.
Trong lòng Ngự Ngạo Thiên căng thẳng.
“Leng keng, leng keng!” Hắn hấp tấp nhấn chuông cửa.


Một lúc lâu, Kỳ Liên Ngạo Vân mặc một chiếc áo ngủ chạy ra mở cửa nhưng còn không đợi hắn nói chuyện thì...
Một tay Ngự Ngạo Thiên đẩy hắn ra rồi trực tiếp xông vào.


“A!” Bên trong phòng khách, một người phụ nữ quần áo xộc xệch nằm trên ghế sa lông. Khi cô thấy Ngự Ngạo Thiên tiến đến thì liền hốt hoảng che chỗ riêng tư của mình.


Phát hiện người phụ nữ này không phải Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, biểu tình khẩn trương rốt cuộc cũng được giãn ra.


“Ai nha, thật là kỳ quái. Trước đây tôi toàn bị anh lừa gạt nhưng tại sao hôm nay anh lại bị tôi gạt dễ dàng như vậy?” Kỳ Liên Ngạo Vân giễu cợt cười, hắn chậm rãi ngồi trên ghế sô pha rồi ôm người phụ nữ kia vào trong lòng.


“Ngạo Vân, hắn là...” Người phụ nữ kia liếc trộm một cái khuôn mặt của Ngự Ngạo Thiên.
“Anh ta sao? Anh ta chỉ là một người xa lạ mà thôi, cô không cần để ý đến anh ta!” Kỳ Liên Ngạo Vân khinh thường liếc mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên, trên mặt mang theo sự lạnh lùng.