Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 293: Dao dao bị hai người đàn ông đùa giỡn

Có lẽ, đây chính làm ám chỉ rằng Dao Dao đã dứt bỏ tình cảm của Phong Thần Dật. Có hoàn toàn buông bỏ hay không, thật sự là không thể, cả đời đều không thể! Chỉ có thể chôn sâu ở tận đáy lòng mà thôi, biến nó thành một ký ức đẹp.


Đời người phụ nữ có thể yêu rất nhiều đàn ông, đàn ông cũng vậy, sẽ có thể yêu rất nhiều phụ nữ.


Nhưng khi thời gian trôi qua, tình cảm sẽ nhạt dần, hương vị tình yêu cũng sẽ không còn như trước, cho đến một ngày gặp lại người mà anh ta hay cô ta đã từng yêu lại chỉ có thể thốt nên câu “Dạo này có khỏe không?” Sẽ không còn gì ràng buộc trong lòng, có thể bạn vẫn sẽ mỉm cười và tự hỏi mình rằng “Mình với người ấy trước kia gặp nhau như thế nào?” 


Tuy nhiên là phụ nữa thì trong đời nhất định sẽ có gặp một hoặc hai người mà vĩnh viễn không thể nào quên được, mặc dù có chia cắt, mặc dù cả đời không qua lại với nhau nữa nhưng khi nhắc tới tên của người đó đều làm cho lòng mình thoáng nhói lên.


Mà một hoặc hai người đàn ông này chính là mối tình đầu và người đầu tiên mình tin tưởng mà trao thân!
Mối tình đầu là sự khai sáng về tình yêu của một người là đoạn thời gian khắc cốt ghi tâm về một mối tình nên không thể cứ nói quên là quên được. 


Cũng giống như Dao Dao và Phong Thần Dật, họ thật khó để quên đi quá khứ, chỉ có thể từng chút một, từng chút một đem những mảnh ký ức tươi đẹp kia chôn sâu nơi đáy lòng.
Mỗi khi nhớ lại, lại xẹt qua trong lòng một giọt nước mắt hoặc một nụ cười nhạt là đủ rồi...


“Em như vậy là ý gì?” Phong Thần Dật lạnh lùng đậy hộp lại, thấp giọng chất vấn. 


“Tôi chỉ cảm thấy là... sẽ có người khác thích hợp với nó hơn tôi.” Hàm ý sâu xa này, Dao Dao thật sự không dám che giấu nữa, cô hi vọng vật này có thể trao cho người cuối cùng nắm đôi tay Phong Thần Dật đi trên con đường của họ.
“Em...”


“Răng rắc.” Phòng khách truyền đến tiếng cửa mở, sắc mặt Phong Thần Dật trầm xuống. 
Dao Dao hiếu kỳ cau mày lại, cố gắng nhìn vào bên trong căn phòng nhưng lại bị Phong Thần Dật chắn lại: “Nhà anh có người sao?”


“À, đúng rồi. Ngự Ngạo Thiên vừa tới lúc nãy.” Phong Thần Dật khéo léo chuyển chủ đề.
Dao Dao sửng sốt, Ngự Ngạo Thiên vừa mới tới đây? Hẳn chắc là muốn thảo luận một số vấn đề về cuộc tranh cử với Phong Thần Dật sao? 
“Anh ấy muốn có sự ủng hộ của anh?”
“Đúng.”


“Vậy còn em? Em đã đồng ý sao?” 
Nhìn bộ dạng khẩn trưởng của Dao Dao, Phong Thần Dật liền toát hơi lạnh như băng: “Tại sao anh phải đáp ứng Ngự Ngạo Thiên? Anh ta với anh có quan hệ gì mà muốn anh ủng hộ hắn? Chẳng lẽ bởi vì anh là bạn trai cũ của bạn gái mình sao?”


“...” Phong Thần Dật tại sao phải nói ra những lời mỉa mai như vậy! “Nếu anh đáp ứng Ngự Ngạo Thiền thì xét cho cùng là có lợi chứ không hại. Anh có biết một khi Ngự Ngạo Thiên tranh cử thành công thì anh với tư cách là người ủng hộ từ phía sau nhất định sẽ đạt được rất nhiều lợi ích từ chính phủ. Bất kể là về bất động sản hay bất kỳ lĩnh vực nào khác.”


“Đúng? Ngự Ngạo Thiên cũng nói như vậy. Nhưng những cái... kia anh một chút cũng không thấy hứng thú, thủ tướng cũng sẽ tự nhiên mà cho anh hưởng rất nhiều lợi ích cần gì hắn ta nữa.” 


Đúng như vậy, sau lưng Phong Thần Dật có sự chống lưng của thủ tướng chính phủ nên khẳng định không cần phải sợ chuyện gì hết. Nhưng...
“Anh cho dù giúp đỡ Ngự Ngạo Thiên thì cũng chỉ là tiện tay mà giúp thôi sao?”
“Cho dù là tiện tay tôi cũng không giúp! Trừ khi...” 
“Trừ khi cái gì?”


“Trừ khi em chia tay Ngự Ngạo Thiên!”
Chia tay... 


Trước kia là có bản hợp đồng kia, vì có bản hợp đồng nên Dao Dao không có sự lựa chọn nào khác nhưng hiện tại thì... bản hợp đồng đó đã mất. Cho dù cô nợ tiền Ngự Ngạo Thiên nhưng cô vẫn có thể trả hết cho hắn ta nếu cô đi làm kiếm tiền, không phải sao?


Nhưng vì cái gì? Vì cái gì từ khi bản hợp đồng bị mất, cô cũng không nghĩ tới chuyện muốn rời bỏ Ngự Ngạo Thiên?


“Đúng! Em đã không còn là tình nhân của anh nữa nhưng cũng không có nghĩa là... Trong ba năm này em có thể rời khỏi anh! Bảo bối, đừng nghĩ đến chuyện sẽ thoát khỏi tay anh, nếu không anh nhất định sẽ khiến em sống không bằng chết!” 


Bởi vì những lời này sao? Không, dường như cũng không liên quan đến những lời nói đó, bởi vì từ lúc Dao Dao nghe hắn ta nói ra câu này, chính xác có chút sợ hãi nhưng lại không có cảm giác bị bức hϊế͙p͙ hay chán ghét.


Tại sao lại như vậy? Cô luôn có cảm giác rằng lần này cô ở lại bên cạnh Ngự Ngạo Thiên không phải là do sợ hắn như trước đây. Mà từ khi trở thành luật sư của hắn cô còn có được rất nhiều điều vui vẻ và hạnh phúc.


Có thể việc ở lại bên cạnh hắn, làm việc thay hắn, hoàn thành tâm nguyện của hắn, mới có thể trả hết nợ món nợ ân tình của hắn. 
“Không, tôi sẽ không chia tay anh ấy. Nếu như anh không ủng hộ anh ấy, tôi sẽ đi tìm người khác.”


“Lam Độ Quốc Tế của Hạ Nhậm Lương sao? Em chỉ cần dám tìm hắn, tôi liền tập trung hỏa lực đánh phá công ty của hắn!”


Nhìn qua đôi mắt lạnh khϊế͙p͙ người của Phong Thần Dật, Dao Dao liền chán ghét mà nhíu mày: “Anh có bệnh sao, Phong Thần Dật! Anh không ủng hộ Ngự Ngạo Thiên, cũng không cho người khác ủng hộ anh ta à?” 


“Nếu như Ngự Ngạo Thiên chịu quỳ xuống cầu xin anh, anh ngược lại có thể cân nhắc lại chuyện này.” Nói xong, Phong Thần Dật cười lạnh khoanh hai tay trước người.


Dao Dao biết rằng theo tính cách của Ngự Ngạo Thiên thì đừng nói loại chuyện nhỏ nhặt này, cho dù công ty của hắn ta có bị rơi vào tay Phong thị, cũng sẽ không bao giờ chịu quỳ xuống cầu xin Phong Thần Dật!


Làm sao đây? Nếu Ngự Ngạo Thiên có được sự ủng hộ của Phong Thần Dật mà nói... như là hổ mọc thêm cánh, nếu anh ta không chịu ủng hộ, vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trở về xem xét những người khác thôi? 


Đang nghĩ ngợi, một thanh âm quen thuộc truyền từ trong phòng khách ra: “Tôi nấu cơm cho anh còn không được huống gì anh còn muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh sao?”
Thanh âm này là?


Dao Dao mở to hai mắt, mãnh liệt ngẩng đầu chống lại khuôn mặt tuấn tú với nụ cười xấu xa trên mặt Phong Thần Dật, một tay đẩy hắn ra rồi phóng tới phòng khách. 
Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trong phòng bếp, trên người còn buộc thêm một cái tạp dề sặc sỡ. “Anh... anh... anh như thế nào lại ở đây?”


“Em cũng không phải như vậy sao?”
“Lộp bộp.” Chống lại con ngươi sâu không thấy đáy của Ngự Ngạo Thiên, trong lòng Dao Dao có chút run lẩy bẩy, cô mơ hồ thấy một tia sáng u ám từ trong đôi mắt đang cười của hắn. 


Nhưng một giây sau, Ngự Ngạo Thiên liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chuyện này là anh có việc cần sự giúp đỡ của Thần Dật, để tỏ lòng thành của anh, anh đã cố ý nấu cơm tối cho anh ta!”


Đó là sự thật sao? Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Ngự Ngạo Thiên nha. Để phân biệt thật giả, Dao Dao rất nhanh nhìn về phía Phong Thần Dật đang đi tới, mong muốn nhận được câu trả lời qua nét mặt của hắn.


Ai ngờ, vẻ mặt Phong Thần Dật lại trầm xuống, lạnh lùng ra lệnh: “Này! Anh nấu nhanh lên. Tôi muốn chết đói rồi!” 
“Biết rồi...”


Không thể nào! Dao Dao một tay che miệng, nhìn bộ dạng đáng thương kia của Ngự Ngạo Thiên, hắn... Hắn thật sự là Ngự Ngạo Thiên sao? Vậy mà, vậy mà lại đi hầu hạ người khác sao?
Mắt Dao Dao liền hoa lên? Nhất định là hoa mắt! Nhất định là! 
“Em, để em giúp anh.”


“Không được!” Phong Thần Dật khẩn trương đi đến, một tay đẩy Dao Dao ra. “Em vẫn là ở phòng khách nghỉ ngơi đi, ở đây tôi giúp Ngự tổng được rồi.” Phong Thần Dật hơn ai hết là đã lĩnh giáo qua khả năng nấu nướng của Dao Dao, nếu để cô nấu, bọn họ chắc đến sang năm cũng không có cơm mà ăn.