“Tiểu La Li, hôm qua lúc cô và Ngạo Thiên cãi nhau, không nói gì quá đáng đấy chứ?” Long Diệp hỏi với vẻ mặt u ám.
Cô sững người thần thần, tổng giám đốc Long tại sao lại biết bọn họ cãi nhau? “Dường như có...”
“Cô đã nói gì với Ngự Ngạo Thiên vậy?”
“Sao vậy? Tổng giám đốc Long.” Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Long Diệp, cô có linh cảm có gì đó không hay.
“Cuộc họp hôm nay kết thúc thì Ngạo Thiên một mình gọi tôi qua, tôi muốn nói với cô, toàn bộ công việc cầm trên tay được chuyển giao đến bộ phận quản lý của các cô.”
“Cái gì?” Điều này cũng cho thấy, Ngự Ngạo Thiên muốn đuổi cô phải không?
À, cũng đúng, hình như hôm qua đã nói như vậy, kỳ thực lúc nói ra những lời nay, cô đã đoán được sẽ có kết quả như vậy.
Thật hối hận, biết rõ Ngự Ngạo Thiên vốn dĩ sẽ không sợ bất ký sự uy hϊế͙p͙ nào, bản thân mình còn không sợ trời cao đất rộng mà nói ra những lời như vậy, bây giờ thoải mái rồi chứ? Mới tìm được giá trị thuộc về chính mình, ngay lập tức lại đánh mất rồi.
Nhưng...
Điều này cũng chưa chứng minh được sự lựa chọn của Ngự Ngạo Thiên là gì, không phải sao?
“Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục bàn giao.” Dao Dao nở nụ cười gượng gạo.
Nhưng Long Kỳ vẫn nhìn thấy những giọt lệ trong mắt cô: “Tiểu La Li, cô đừng vội đi làm thủ tục bàn giao, tôi đi ăn cơm trước, sau đó tôi sẽ đi xác nhận với Ngự Ngạo Thiên một chút.”
“Không cần xác nhận đâu, tổng giám đốc Long, tính cách Ngự Ngạo Thiên đã nói là làm anh không phải không biết. Anh ấy nói đuổi tôi thì chắc chắn sẽ đuổi rồi. Ha ha.”
“Cũng chưa chắc đâu. Cô cứ đợi tôi chút đi, tôi đi lấy chút đồ ăn, từ sáng tôi đã không ăn rồi.”
“Ừ.” Ánh mắt nhìn bóng lưng Long Diệp rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Dao Dao dần dần biến mất.
Kỳ thực quãng thời gian làm luật sư đại diện cho Ngự Ngạo Thiên là quãng thời gian mà cô vui vẻ nhất bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, cô cũng không cần mỗi ngày cứ nghĩ đến thân phận tình nhân thấp hèn đó, lại có thể phát huy sở trường của mình để chứng minh bản thân, để có thể giúp đỡ Ngự Ngạo Thiên.
Nhưng bây giờ...
Ôi, ngay cả cô bé lọ lem đều sẽ bị đánh quay trở lại hình dạng ban đầu, huống chi là cô? Thân phận ban đầu là gì sẽ trở về thân phận lúc ấy, mãi mãi không thay đổi được.
“Cô là Lạc Dao Dao sao?” Bỗng, trước bàn ăn xuất hiện hai cô gái xinh đẹp.
Dao Dao ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ, không mang theo bảng tên, bọn họ chắc không phải là nhân viên trong công ty. “Các cô là ai?”
“Tôi hỏi cô có phải là Lạc Dao Dao không!” Giọng của một cô gái trong số họ có chút hung dữ.
Cô gật đầu một cách mơ hồ: “Ừ. Là tôi. Các cô tìm tôi có...”
“Bốp.” Không đợi Dao Dao nói xong, một cô gái đi tới giơ tay tát cô.
Tay Dao Dao ôm má, ngẩn người ra. Toàn bộ nhân viên đang ăn cơm trong nhà ăn đều bị cảnh này làm cho kinh sợ, mọi người đều nhao nhao nhìn sang.
“Hai vị tiểu thư, các cô đang làm cái gì vậy?” Dao Dao đứng dậy, ánh mắt tức giận nhìn hai cô gái đó.
“Làm gì ư? Người đê tiện như cô thì đáng bị đánh!” Dứt lời, hai cô gái một người thì núm tóc Dao Dao, người còn lại thì tay đấm chân đá.
Những người đồng nghiệp xung quanh nhìn thấy cảnh náo nhiệt này thì đều kinh ngạc, quả thực không giải quyết được tình huống này?
“Dừng tay, các cô dừng tay lại cho tôi!” Dao Dao bị đánh đến nỗi nằm ở trên đất, khóe miệng rướm máu, tóc và áo quần đều đã bị hai cô gái ngang ngược đó làm cho rối tung lên.
“Dừng tay! Giọng của nữ nhân đê tiện đó vẫn rất ương ngạnh! Hôm nay nếu không dạy cho cô một bài học thì cô sẽ không nên người được!” Nói xong, một cô gái trong số đó dùng chân đạp lên bụng cô.
Vài tên bảo vệ nghe tin chạy tới, vội vã kéo lại: “Hai vị tiểu thư, mời các cô nên tự trọng chút, đây là công ty, nếu các cô không chịu đi, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
“Tự trọng? Ha!” Một người cười khinh thường, hất tay bảo vệ ra, chợt nắm tóc Dao Dao kéo cô từ dướt đất lên: “Tôi nói cho mọi người biết, đây là đồ đê tiện là một tiểu tam! Mọi người ở Bác Sâm lẽ nào lại có khóa đào tạo cho loại người tiểu tam chuyên đi dụ dỗ bạn trai người khác sao? Bảo tôi tự trọng, hay là cô ấy nên có tự trọng?”
Vốn dĩ vẫn là Dao Dao với vẻ mặt giận dữ lập tức trở nên tái mét, tái mét, cô hoảng hốt lo sợ nhìn hai cô gái đó, các cô là... bạn gái của Ngự Ngạo Thiên sao?
“Làm gì vậy? Đồ đê tiện, có tật giật mình sao? Tiếp tục kiêu ngạo ư, cô không phải là dựa vào khuôn mặt ngây thơ đó để dụ dỗ bạn trai người khác sao? Vậy để tôi làm cho cô sau này không dám gặp người khác!” Dứt lời, hai cô gái đó tiếp tục đánh cô.
Mấy tên bảo vệ thấy vậy, liền vội vàng đi tới can ngăn.
“Thì ra là tiểu tam sao?”
“Thật mắc ói, ghét nhất là loại tiểu tam.”
“Hừ, tôi đã nói Lạc Dao Dao này không phải là thứ tốt đẹp gì rồi, tình cảm là một tiểu tam, thật muốn biết cô ấy đã dụ dỗ được ai rồi, đều khiến người khác tới đánh tại cửa chính, thật mất mặt.”
Những nhân viên chứng kiến cảnh náo nhiệt đó, từ sự ngạc nhiên ban đầu cho đến ánh mắt khinh thường sau khi biết sự thật, tiếng giễu cợt toàn bộ đều truyền đến tai của Dao Dao.
Loại cảm giác này, giống như cảm giác cách đây không lâu ở trường học bị bạn bè trêu chọc là xấu hổ như vậy, vô cùng mất mặt.
A, cô đã không sống trong trường học được nữa rồi, xem ra cô cũng không thể ở lại Bác Sâm được nữa?
Không phải là, vốn dĩ cô không nên làʍ ȶìиɦ nhân của Ngự Ngạo Thiên, bản thân đi bước này thì phải biết sẽ có kết cục như vậy.
Nhưng... vẫn biết là sẽ có kết cục như vậy nhưng vì tiền chữa bệnh cho ông, cô có thể quay đầu lại sao?
“Mọi người đang làm gì vậy?” Đột nhiên, giọng của Long Diệp từ trong đám người đó truyền tới.
Cô gái liên tục đấm đá đó ngay lập tức dừng tay lại: “Diệp! Là cô ta sao? Người gần đây vẫn luôn đi cùng cô ấy sao?” Cô gái kéo tóc Dao Dao, hung tợn chỉ tay vào mặt cô.
Giờ phút này, Dao Dao mới phản ứng được thì ra cô gái này là... bạn gái của Long Diệp?
“A thì ra cô ấy là tiểu tam... của tổng giám đốc Long?” Những nhân viên đó mở miệng theo bản năng, nhao nhao làm bộ dạng như không nhìn thấy gì tiếp tục ăn đồ ăn.
“A, tôi nói rồi, gia cảnh của Dao Dao quả nhiên không đơn giản, cô ấy quả nhiên là dựa vào mối quan hệ để xin vào bộ tư pháp chúng ta, bằng không với bằng luật sư sơ cấp đó làm sao có thể tồn tại ở nơi này?” Đồng nghiệp của bộ tư pháp dường như biết được chân tướng, cười thầm.
“Thảo nào gần đây tổng giám đốc Long vẫn luôn lui tới bộ tư pháp tìm cô ta, cảm giác sẽ có chuyện như vậy.”
“Thi Linh, đầu ốc cô có bệnh không vậy?” Sắc mặt Long Diệp trầm xuống, đập tay xuống bàn ăn, bước nhanh tới trước mặt cô gái đó, chợt níu lấy cổ tay cô ấy: “Buông tay!”
“Không buông! Diệp, anh mấy ngày nay vẫn luôn gọi điện, gửi tin nhắn cho Lạc Dao Dao, anh còn dám nói anh và cô ta không có gì sao?”