Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 268: Cuộc gặp gỡ của “gia đình” họ

Dao Dao dẩu môi mỉm cười đứng ở cổng đợi hắn: “Tổng giám đốc Long, nếu anh thực sự lưu luyến nơi này, tôi sẽ đi gặp cảnh sát trưởng Trần nói là có chút nhầm lẫn, để họ đưa anh vào đây ở thêm mấy ngày nữa nhé.


“Thôi... quên nó đi.” Long Diệp giả vờ nhún vai sợ sệt, từ từ cúi người xuống thì thầm vào tai cô: “Chúng ta nói chuyện không chút kiêng dè thế này? Hình như đã coi cơ quan chính phủ trở thành vật trang trí rồi nhỉ?”


“Vậy chúng ta vẫn nên nhỏ giọng chút nhé. Đi! Ngạo Thiên bọn họ đang đợi anh ở cổng.” Dao Dao lúc lắc cái đầu, đưa Long Diệp nhanh chóng đi ra khỏi toà nhà ICAC.


Khi sắp đi đến cổng, nhóm người Trần Hồng Thăng xuất hiện, từ từ bước đến chặn trước mặt họ: “Cô Lạc quả thật lợi hại, chỉ có mấy câu thôi đã biến toàn bộ công sức một ngày vất vả của chúng tôi trở thành đồ bỏ đi.”


Cô cụp mắt xuống hít sâu một hơi, vẻ mặt tươi cười trong sáng đó phút chốc mất đi thay vào đó là vẻ mặt cười lạnh lùng già dặn. “Cảnh sát trưởng Trần cũng rất lợi hại, một ngày trước phát hiện vấn đề, sáng hôm sau liền bắt đi giám đốc bộ phận tiêu thụ chúng tôi, buổi trưa liền đưa tổng giám đốc của chúng tôi đi. Có một số việc không nên làm rõ ràng quá, người khác không biết chuyện gì đã xảy ra, chả lẽ ngay cả tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra hay sao?” Nói xong đáy mắt cô lóe lên một sự xảo trá.


Sắc mặt nhóm người của Trần Hồng Thăng bỗng sầm lại.
“Ồ, cảnh sát trưởng Trần, chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
“Xin mời.” Nói xong nhóm người của Trần Hồng Thăng nhường đường.
Dao Dao ưỡn ngực, đưa Long Diệp hiên ngang đi ra ngoài.


“Cảnh sát trưởng Trần, Lạc Dao Dao này cũng quá kiêu căng rồi nhỉ?” Nhìn theo bóng họ rời đi, mấy nhân viên của ICAC khó chịu nói.


“Nhảm nhí! Nếu các cậu có năng lực làm việc như cô ta cũng có thể kiêu ngạo thế!” Hắn cau mày tức giận, rút nhanh điện thoại ra: “Nói với xếp một tiếng, án hối lộ thương mại của Bác Sâm kết thúc bình an vô sự rồi.”
“Hả? Chuyện gì vậy?” người đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi.


Trần Hồng Thăng nắm chặt nắm đấm: “Đột nhiên xuất hiện một luật sư cao cấp biện hộ giúp Bác Sâm, chúng tôi cũng không có cách nào khác.”


“Hả? Luật sư cao cấp? Tôi không nghe nhầm chứ, luật sư cao cấp này sao lại xuất hiện ở trong nước? Thật đáng sợ.” Nói đến đây, người bên kia đầu dây chuyển đề tài: Được rồi, biết rồi, tôi về sẽ nói với xếp.”
Nhà hàng cao cấp.
“Ha ha ha, thật hay giả đấy?”


“Thật đấy, lừa cậu làm gì.” Trong căn phòng lộng lẫy, vang lên những trận cười.
Nhóm người Ngự Ngạo Thiên sau khi nhận được tin tức Long Diệp đã bình an vô sự, đặc biệt đặt chỗ này để tẩy trần cho hắn.


“Lần này may mà có Tiểu La Li, tôi mới có thể ra nhanh thế này. Nào Tiểu La Li, tôi mời cô một ly.” Nói xong Long Diệp nhấc ly rượu lên.
Cô nhìn ly rượu của mình nói: Phải uống hết à?”
“Tôi uống hết, cô thì tùy.” Long Diệp cầm ly rượu trong tay uống một hơi sảng khoái.


Dao Dao chỉ nhấp một ngụm nhỏ lấy lệ, cơ bản cô quá rõ về tửu lượng của mình.


“Vậy tôi cũng mời ngực phẳng một ly, cô đã nhanh chóng đưa được anh trai tôi ra ngoài, cảm ơn nhiều nhé.” Long Kỳ là người cực kì ít nói những câu khách sáo kiểu này, có lẽ lần này Long Diệp bị bắt đi khiến hắn thực sự quá lo lắng rồi.


Nhóm người này, trừ Hàn Ly Thương và Ngự Ngạo Thiên ra, về cơ bản đều là những người có tiền án, ngay cả Mạc Tuyết Đồng ở Nhật Bản cùng đều đã lưu lại tiền án, họ đã quá chán ngấy việc ra vào đồn cảnh sát rồi, vì vậy, lần gặp nạn này của Long Diệp bất giác khiến họ có cảm giác quay về những ngày tháng đó.


“Ha ha, đừng khách sáo thế chứ, đây là việc tôi nên làm mà.” Dao Dao khách khí cười.
Ngự Ngạo Thiên ngồi bên cạnh luôn giữ vẻ trầm ngâm hít sâu một hơi, nhấc ly rượu trong tay từ từ đứng dậy…
Cô liếc nhìn: “Không phải cũng muốn mời tôi chứ?” Cô đã không thể uống thêm được nữa.


Ngự Ngạo Thiên cười nho nhã bên cô, ánh mắt đen lấp lánh nhìn về phía Long Diệp: “Tôi không thực hiện được giao ước ban đầu, tự phạt ba ly.” Nói xong, hắn vừa định giơ ly rượu lên uống.


Nhóm người Long Diệp vội tiến lên phía trước ngăn lại. “Ngạo thiên! Sự việc lần này là ngoài ý muốn, cậu đừng nên tự trách mình.”


“Phải đấy, Ngạo Thiên, đây cũng là việc không thể tránh khỏi. Cậu đưa chúng tôi từ Nhật Bản đến Trung Quốc, hơn nữa có được thành tựu ngày hôm nay chúng tôi thật sự, thật sự rất cảm ơn cậu!” Hàn Ly Thương khi nói những lời này nét mặt tràn đầy sự biết ơn.


Dao Dao ngồi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên nhín vẻ mặt của từng người bọn họ, trong lòng hình như bị thứ gì đó khiến cho cảm động.


Hàn Ly Thương cũng tốt, Mạc Tuyết Đồng cũng vậy, bao gồm cả anh em nhà Long gia nữa, trong thời gian này cô nhìn thấy mỗi người bọn họ đều trung thành tuyệt đối với Ngự ngạo Thiên, một loại cảm giác thân thiết hơn cả người thân trong gia đình.


“Long Kỳ, Long Kỳ.” Cô khẽ gọi và kéo tay áo Long Kỳ: “Ngự Ngạo Thiên hồi đó có giao ước gì với các anh vậy?”


“Ha ha, tôi luôn quên nói với cô, nhóm chúng tôi trừ Ly Thương, trước khi gặp Ngự Ngạo Thiên đều là côn đồ không có đẳng cấp trên phố là Ngự Ngạo Thiên đã thay đổi cuộc đời chúng tôi!”


Ngự Ngạo Thiên và Hàn Ly Thương đã quen nhau từ rất nhỏ, cũng coi như người quen cũ. Hàn Ly Thương xuất thân là đại thiếu gia con nhà giàu có tiếng, luôn sống ở nước ngoài, cơ hội họ gặp nhau khá ít, khi đó chưa được coi là bạn bè.


Khoảng 13 năm trước, Ngự Ngạo Thiên 15 tuổi, Hàn Ly Thương 17 tuổi, vì một lí do nào đó, Hàn Ly Thương sa sút tinh thần, phiêu bạt đầu phố ở Trung Quốc và gặp Ngự Ngạo Thiên.


Từ khi còn rất nhỏ Ngự Ngạo Thiên đã rất ngưỡng mộ Hàn Ly Thương, nên liền đề xuất đề nghị hy vọng hắn có thể cùng mình dốc sức làm việc. Nhưng con người Hàn Ly Thương tính cách bẩm sinh kiêu ngạo, giữ thái độ thờ ơ đối với mọi việc là Ngự Ngạo Thiên từng chút từng chút cảm hóa hắn, hắn mới đồng ý cùng phát triển với Ngự Ngạo Thiên.


Sau một năm bôn ba, Ngự Ngạo Thiên 16 tuổi, trong một lần bị truy sát, buộc phải trên một chiếc thuyền cá, người phụ trách thuyền cá lúc đó là Long Diệp cũng 16 tuổi. Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi mà coi thường, ở địa bàn này hắn được coi là kẻ lưu manh có tiếng, vì vậy mọi người rất nể mặt hắn.


Ra tay nghĩa khí, Long Diệp giấu Ngự Ngạo Thiên trên chiếc thuyền của mình, vô hình trung đã đắc tội với nhóm người truy sát muốn giết Ngự Ngạo Thiên, mấy ngày sau đó Long Diệp liên tiếp bị trả thù.


Vì vậy Ngự Ngạo Thiên đề nghị đi Nhật Bản phát triển, đồng thời đề nghị Long Diệp cùng đi, sau khi suy nghĩ, Long Diệp đưa theo em trai Long Kỳ, lái chiếc thuyền cá của mình cùng Ngự Ngạo Thiên, Hàn Ly Thương vượt biên đi Nhật Bản.


Sau khi đến Nhật Bản Ngự Ngạo Thiên nhờ vào đầu óc thiên tài và tính cách độc ác của mình rất nhanh đã tạo dựng được sự nghiệp ở đó.
Hai năm sau, Ngự Ngạo Thiên 18 tuổi, trong một đêm cùng hội Long Diệp đến một hộp đêm tiêu khiển tình cờ gặp Mạc Tuyết Đồng làm công chúa.


Mạc Tuyết Đồng sinh ra đã xinh đẹp, có ngoại hình vượt trội, không ít khách hàng thèm muốn cô, một gã đại ca xã hội đen từ lâu đã muốn chiếm cô làm của riêng. Mạc Tuyết Đồng tuy thân mắc kẹt trong bùn lầy nhưng lại có tính cách không chịu khuất phục, sống chết cũng không chịu phục tùng, đã giết chết gã đại ca đó, phút chốc làm nổi giận đám thủ hạ của hắn, bọn chúng có ý đồ cưỡng hϊế͙p͙ cô.


Đúng vào lúc đó, bọn Ngự Ngạo Thiên cứu cô ra và đưa về Ngự Long xã, hết lòng chăm sóc cô. Bản thân Mạc Tuyết Đồng bản lĩnh vượt trội, học lực càng không tầm thường, rất được Ngự Ngạo Thiên coi trọng.