Ngự Ngạo Thiên nhìn cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt thanh tú có chút quỷ quái, hắn bật cười: “Em và Tuyết Đồng có chênh lệch lớn như vậy, sao có thể mặc được quần áo của cô ta chứ?”
Mạc Tuyết Đồng thân cao một mét bảy, chỗ nào lên lồi, chỗ nào nên lõm đều có cả, mà Dao Dao chỉ cao một mét năm mươi, thân hình chẳng khác gì màn hình phẳng.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách gì thay đổi được, khuôn mặt baby, mặc bộ quần áo trưởng thành như vậy sao có thể chứ.
“Anh như vậy là có ý gì?” Dao Dao ngay lập tức hiểu ý đồ sâu xa trong câu nói của Ngự Ngạo Thiên, tỏ vẻ không vui, kéo ngực mình: “Tuy bên trong không có nút gài, nhưng cũng khá vừa vặn đó.”
“Thật sao?” Hắn cố tỏ vẻ không tin: “Anh không tin, em tháo khuy cài ra để anh xem.”
“Tháo thì tháo”.
Cô vừa định đưa tay vào trong áo, vẻ mặt liền thay đổi: “Anh nghĩ em ngốc sao, tháo ra chẳng phải anh được lợi rồi sao.”
“Tên Ngự Ngạo Thiên này đúng là đồ xấu xa!”
“Em phải đi xử lý một số chuyện liên quan đến vụ án lần trước, em đi trước nhé.”
Cô vừa nói vừa định quay người dời đi thì Ngự Ngạo Thiên đột nhiên nắm kéo lấy cánh tay cô...
Cả người cô ngã vào lòng hắn.
Nhìn khuôn mặt khôi ngô ấy ở khoảng cách gần, cô mím chặt môi: “Ngự... anh... ư...”
Môi hắn đã khóa chặt trên chiếc miệng nhỏ xinh của cô, đầu lưỡi ra sức cạy hàm răng trong miệng cô, rồi lưỡi cứ thế quấn lấy nhau.
Bàn tay ấm áp cứ thế hướng vào bên trong cô thăm dò. Dao Dao rõ ràng cảm nhận được Ngự Ngạo Thiên lúc này có chút không đúng, giống như điên cuồng, thậm chí giống như bị mất đi lý trí. “A a”. Cô căng thẳng co mình, như muốn đẩy hắn ra.
Nhưng người đàn ông này một tay ôm chặt cô, cánh tay lớn đang thăm dò khắp cơ thể, rồi tới di chuyển tới bầu ngực căng mịn kia, cứ thế mà xoa bóp.
“Ân ư...” Cảm giác tê dại và mềm yếu từ bầu ngực truyền tới, khiến cơ thể nhạy cảm của cô rất nhanh đi vào trạng thái có loại cảm giác giống như nước lửa gặp nhau, vô cùng mãnh liệt.
Hai con mắt dần mở ra hiện rõ cảm giác mơ màng, cùng với hơi thở gấp gáp mà nồng nhiệt, mùi thơm mê người của hắn phảng phất lên gương mặt nhỏ giống như từ từ đưa cô tới một thế giới khác mang theo một cảm giác hiếu kỳ.
Bàn tay ấy cứ từ từ xoa nhẹ rồi đi tới phía dưới, trực tiếp thăm dò vào bên trong. Dao Dao cứ thế như bay tới một thế giới khác lạ mà cô chưa từng biết.
Nhưng ý muốn của Ngự Ngạo Thiên không dừng ở đó, khi kéo qυầи ɭót của cô xuống, đôi mắt mê hoặc kia đột nhiên nheo lại: “Aaaa!” Cô giống như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, dùng lực kéo lấy tay hắn.
“Bảo bối, em hôm nay thật khiến người ta say đắm.” Ngự Ngạo Thiên vẫn không nỡ dứt ra. Cô nhìn rõ sự thèm thuồng mãnh liệt từ đôi mắt hắn, đây là lần đầu tiên cô thấy được dáng vẻ này của Ngự Ngạo thiên, có một cảm giác rất lạ không nói nên lời, cũng có một cảm giác sợ hãi bất an.
Hắn thở gấp kề bên tai cô, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lấy vành tai mẫn cảm của cô.
“Aaa”. Cơ thể cô khẽ run lên, nửa người như mềm nhũn trong ngực hắn.
“Em yêu, anh yêu em.”
Âm thanh ma mị rót vào tai cô, cô chưa kịp phản ứng, cánh tay phía dưới ấy, hắn đột nhiên dùng lực liên hồi...
“Đừng!” Cô theo bản năng khép chặt lại, nhưng đã chậm một bước.
Ngự Ngạo Thiên một tay ôm cô đặt lên hai đầu gối của mình, tay còn lại đưa về phía trong quần.
“Em, anh yêu em.”
Trong đầu không ngừng lên hiên câu nói ấy, đây là lần đầu tiên hắn đưa ra yêu cầu này, cô mỗi lúc càng cảm thấy Ngự Ngạo Thiên hôm nay có chút mất kiểm soát, nếu như không thể ngăn lại, vậy thì.... “Không được, buông em ra.”
“Cho anh.” Lời nói giống như một mệnh lệnh khó lòng cự tuyệt.
Hắn nhanh chóng lôi thứ ấy ra ngoài, “cậu nhỏ” đã cương lên đủ chứng minh dục vọng của hắn mãnh liệt nhường nào.
Dao Dao hoảng sợ như muốn thoát khỏi cơ thể ấy, nhưng eo người đàn ông ấy trở nên cứng nhắc, một tay kéo váy cô lên, quẳng qυầи ɭót sang một bên.
Hắn nhấc người cô lên, nhắm đúng chỗ mà tiến sâu vào trong...
“Đừng! Ngự Ngạo Thiên, anh tức giận vì chuyện đêm qua sao?”
Giây phút cơ thể cô như sắp rơi xuống, Ngự Ngạo Thiên bỗng nhẹ nhàng, đôi mắt tràn đầy dục vọng cũng dần dần biến mất: “Chuyện đêm qua?”
“Không phải chuyện đêm qua sao? Anh lúc này không giống như trước kia, ít nhất sẽ không quyết liệt như vậy...” Cơ thể cô đang run lên, Ngự Ngạo Thiên nhất định là vì chuyện đêm qua nên mới trừng phạt cô, hắn chắc chắn là đang tức giận?
Sắc mặt hắn trầm lại liền kéo váy cô xuống, đặt cô từ trên người mình xuống, rồi nhanh chóng kéo quần lại.
Liếc mắt nhìn gương mặt căng thẳng của cô, vết sẹo nhạt trên trán cô bỗng ánh lên mắt hắn...
Khẽ nhíu chân mày, nhanh chóng thu lại ánh mắt mà hắn đang chăm chú nhìn trên trán cô, nói: “Sáng nay Phong Thần Dật đã tới tìm anh, những điều nên nói cậu ta đều nói rồi! Em không cần giải thích gì cả.”
Giây phút ấy, Ngự Ngạo Thiên đã lấy lại được phong thái lúc trước, đôi mắt hắn hiện lên vẻ khiến người ta không thể nhìn thấu, vẻ mặt lộ ra sự lạnh lùng.
“Phong Thần Dật đã tới tìm anh?” Sáng nay? Sáng nay chẳng phải là hắn...
“Em đừng quên, Lạc Dao Dao, trước đây anh đã từng nói, sau này sẽ khiến em phải sống trong đau khổ, có điều... tình cảm giữa chúng ta không thể vượt qua được thử thách!”
“Phong Thần Dật, anh là đồ khốn!”
“Dù sao anh trong lòng em đã như vậy. Vậy thì em hãy nhớ lấy, Lạc Dao Dao, những chuyện sau này sẽ diễn ra theo lẽ tự nhiên, em chuẩn bị lấy nước mắt để mặt đi!”
Phong Thần Dật tại sao vẫn luôn như vậy? Mỗi lần đứng trước mặt luôn khiến người khác chịu tổn thương nhưng sau lưng lại làm những chuyện khiến người ta ấm lòng.
Cô luôn bị tính cách này của Phong Thần Dật hành hạ, đây cũng là lí do vì sao tình cảm của cô đối với hắn là vừa yêu vừa hận.
Một lần như vậy, hai lần như vậy, hắn rốt cuộc là vì sao? Nếu đã nói rằng là một kẻ khốn thì tiếp tục làm như vậy đi, tại sao phải làm chuyện này?
Vô tình bắt gặp ánh mắt sâu xa của Ngự Ngạo Thiên, cô nhanh chóng thu lại cái nhìn không nên ấy.
Có lẽ Phong Thần Dật đã giải thích tất cả với Ngự Ngạo Thiên, vậy thì chuyện này xem ra đã tháo gỡ được rồi, cô không muốn vì chuyện này mà xảy ra xung đột với Ngự Ngạo Thiên.
“Em đi làm chuyện của mình trước đi.”
“Sao?” Xong rồi ư? Nếu như Ngự Ngạo Thiên trừng phạt cô không phải vì chuyện ngày hôm qua, vậy thì hắn ban nãy? “Ồ...” Dao Dao tới văn phòng đem theo sự nghi hoặc.
Cô vừa dời bước, Ngự Ngạo Thiên bỗng tỏ vẻ bực tức: “Đáng chết!” Hắn nắm chặt tay đấm mạnh lên bàn.