“A, Tiểu La Li, tôi nên gọi cô là đại luật sư Lạc, hôm nay cô khiến cho mắt kính của tôi rớt xuống như vậy, tôi đã đến bởi sự xinh đẹp quyến rũ của cô, vì vậy làm sao dám không tin tưởng cô chứ?”
Nhìn nụ cười quyến rũ của Long Diệp, cô cười vẻ không tự nhiên, nụ cười này hoàn toàn toát lên sự trong sáng trước kia của cô, bỗng chốc, cô từ một hoàng hậu tràn đầy ngang ngược liền biến thành một cô công chúa nhỏ đáng yêu.
“Được rồi, cô Lạc, đã như vậy, tôi sẽ đưa tổng giám đốc Long đi.”
“Đợi đã!” Lúc đó cô quay đầu lại, biểu hiện của cô bỗng chốc trở lên lạnh nhạt: “Tôi có quyền xin mời tổng giám đốc Long rời đi bằng cửa sau. Hơn nữa cũng xin giữ bí mật chặt chẽ.”
“Như vậy không được.”
“Trần Cảnh Tư, nếu anh không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi lấy tư cách luật sư thế giới, khuyến cáo chính phủ Trung Quốc xâm phạm quyền con người! Chỉ trong chốc lát sự việc này sẽ gây náo động đến liên hiệp quốc, Trần Cảnh Tư, anh chỉ là một Cảnh Tư quá đỗi nhỏ bé anh có chắc chắn có thể chịu trách nhiệm được với hậu quả của nó không?” Giọng chất vấn của Dao Dao giống hệt như một con dao sắc bén, trực tiếp chọc vào con tim của Trần Hồng Thăng.
Đây là thế mạnh của luật sư đẳng cấp thế giới, họ có nhiều điều kiện thuận lợi, một trong những điều kiện thuận lợi đó là có thể xin liên hiệp quốc trực tiếp kiện một quốc gia nào đó. Cho nên danh tính của các luật sư hàng đầu thế giới rất được kính trọng, các quốc gia cũng rất sợ hãi.
“Tôi biết rồi, cô Lạc, tôi sẽ làm theo tất cả những gì cô muốn.” Trần Cảnh Tư không cam lòng nắm bàn tay lại, quay đầu nhìn thuộc hạ của mình: “Dẫn tổng giám dốc Long đi ra từ cửa sau.”
“Vâng, Trần Cảnh Tư.”
Long Diệp được người trong bộ máy chính trị ở nơi làm việc dẫn ra khỏi phòng làm việc nhưng đây chỉ là lần đầu tiên, bộ mặt khác của Dao Dao hoàn toàn bộc lộ ra trước mặt tất cả mọi người.
Xuyên suốt toàn bộ quá trình, Trần cảnh Tư giàu kinh nghiệm lại bị cô dắt mũi không nói được gì, cuối cùng giống như là chưa có bất kì ai bị bắt đi cả, chỉ có thể ỉu xìu rời đi từ cửa sau.
“Vù...” Đưa mắt nhìn theo người làm chính trị trong nơi làm việc dần dần rút lui Dao Dao thở một hơi dài nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, đây là lần đầu tiên cô để lộ thân phận của mình trước người đời!
“Ngực phẳng! Anh trai tôi anh ấy...” Long Kỳ đứng ở cửa vội bước đi vào, vẻ mặt khó xử.
Cô cười vẻ tự tin: “Yên tâm đi, vụ án hối lộ thương mại mà, cho dù các anh có thực sự hối lộ thì cũng chỉ là một vấn đề nhỏ thôi mà. Nội trong ba ngày, tôi sẽ đưa tổng giám đốc Long ra.”
“Thật hay đùa vậy?” Long Kỳ nhíu mày lại vẻ bán tín bán nghi nhưng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Dao Dao, anh ta tin cô nhất định sẽ đưa được anh trai của mình ra: “Nói cách khác, cái giấy chứng nhận nghề thế giới gì gì đó, đã lợi hại như vậy rồi, cô còn đi học làm gì nữa? Sao không làm luật sư luôn đi?”
“Ừm...” Bởi vì khi tôi thi lấy giấy chứng nhận nghề tôi chỉ là đang học trường trung học bậc cao đẳng, lực học vẫn chưa đủ. Hơn nữa...”
Cô vui vẻ cười, dáng vẻ của cô gái này để lộ ra sự hoàn toàn chắc chắn: “Đi học có thể lấy được rất nhiều rất nhiều học bổng.”
Có thể người khác đi học bởi vì mong muốn sau này có thể tìm một công việc tốt nhưng Dao Dao đi học... đơn thuần bởi vì... muốn lấy được học bổng!
“Cô... rốt cuộc cô là kẻ ngốc, hay là thiên tài vậy?”
“Sao thế? Anh mắng tôi làm cái gì?” Dao Dao nhéo giữa hai lông mày vẻ không vui.
Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn này của cô, anh tin rằng sự ngốc nghếch và thiên tài chỉ khác biệt nhau một chút mà thôi, anh càng nhìn dáng vẻ lúc này của Dao Dao càng thấy giống đồ ngốc.
Nhưng đừng nói rằng, cũng có lẽ là anh ta không hiểu thế giới của những người có tài nhé, vẫn nhớ, khi Ngự Ngạo Thiên xông ra khỏi cái nhà tranh đó có thể ung dung làm nhiều thứ ổn định nhưng anh ta lại vì đi tìm sự khuấy động, truy tìm niềm khoái cảm, đánh mất đi một số thứ dễ như trở bàn tay, sau khi đang ra sức thực hiện, khi đang sắp đạt được, đang đánh mất, đang cố gắng thực hiện, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhìn thấy vậy tất cả mọi người đều muốn trách mắng...
Thiên tài chính là điều quái dị mà ông trời đã sinh ra.
“Mẹ khϊế͙p͙, cô nghĩ lấy tiền học bổng có thể kiếm được nhiều tiền hơn công việc hả?” Long Kỳ từ rất sớm đã được chứng kiến năng lực điều khiển máy tính của cô, sau này lại điều khiển thị trường chứng khoán và quan hệ xã hội vân vân… Cô giống như thoải mái đề cập đến vấn đề đảm bảo năng lực của mình còn hơn nhiều lương của học bổng. Đồ ngốc, Dao Dao là đồ ngốc.
“Ừm, tôi không thể tuỳ ý sử dụng giấy chứng nhận nghề luật sư, tôi có nỗi khổ trong lòng.” Dao Dao nhíu lông mày vẻ khó xử.
“Nỗi khổ tâm gì vậy?”
“Bởi vì thầy của cô ấy không cho phép cô ấy sử dụng giấy phép nghề luật sư trước 24 tuổi.” Đột nhiên, giọng nói của Ngự Ngạo Thiên vọng lại từ phía sau lưng cô.
Vẻ mặt của Dao Dao hơi lo lắng, vội vàng quay đầu lại: “Anh, làm sao anh biết vậy?”
Anh ta cười vẻ lạnh lùng, chậm bước đi rồi ngồi lên ghế làm việc: “Ba năm trước, khi anh ở Nhật Bản đã từng gặp mặt ông Tang Đức Tư, ông ta rất tự hào nói với anh, ông ấy ở Nhật Bản đã nhận một học trò 16 tuổi, ông ấy tin chắc thời gian một năm cô ấy có thể thi lấy được bằng nghề luật sư cấp cao thế giới nhưng ông ấy rất sợ người học trò nhỏ bé này còn ít tuổi không hiểu biết mấy sẽ bị người xấu lợi dụng, thế là... tôi đưa ra cho ông ấy một biện pháp, bảo ông ấy nói với cô bé học trò nhỏ, năm đủ 24 tuổi mới có thể chính thức lấy thân phận luật sư.”
Ông Tang Đức Tư tiếng tăm lẫy lừng này chính là người cao nhất trong hội luật sư thế giới, cũng là thầy dạy của Dao Dao.
Trong cơ duyên trùng hợp này Ngự Ngạo Thiên và ông Tang Đức Tư trở thành bạn tốt của nhau, khi đó ba năm trước, khi Tang Đức Tư đưa học trò nhỏ ra, Ngự Ngạo Thiên lại không để tâm.
Thực chất ba năm sau, lại một lần nữa hắn và Dao Dao gặp nhau và điều tra ra cô đang học pháp luật, đang suy tính, tính toán thời gian, hắn liền nghi ngờ Dao Dao có phải chính là cô học trò nhỏ mà ông Tang Đức Tư nói tới.
Cho nên, vừa nãy sau khi Dao Dao bộc lộ thân phận ra, hắn không có bất kì sự kinh ngạc nào.
“Oa, vốn dĩ thầy của em bảo em 24 tuổi mới được bắt đầu công việc với chiếc bằng luật sư là ý kiến của anh hả?” Cái miệng nhỏ của Dao Dao tạo thành hình chữ O, cô cảm thấy tất cả mọi thứ hiện tại thật là quá đúng lúc.
“Cô gái à, em không nghe lời nói của thầy em, có thể chứ?”
“À... Thật lòng mà nói thầy biết được sẽ nổi giận cho xem, nhưng...” Đôi mắt cô sáng lên, nở nụ cười xấu xa nói: “Thầy của em 100 năm cũng không xuất hiện một lần, thầy sẽ không biết được đâu, hi hi!”
“Thật sao? Ha....” Ngự Ngạo Thiên đành chịu rồi nở nụ cười: “Đoán rằng lần này em sẽ được gặp thầy của em đó.”
Nụ cười xấu xa trên gương mặt nhỏ đột nhiên trở lên cứng đờ: “Anh... anh nên... anh không nên mời thầy của em xuống núi, em làm luật sư của anh được không?”
“Được.” Sau khi luật sư độc quyền của Ngự Ngạo Thiên tới Nam Phi, hắn liền ra lệnh cho Hàn Ly Thương đi tìm luật sư nhưng Hàn Ly Thương vẫn chưa tìm ra được người ứng tuyển nào khá tốt, sau khi không biết làm thế nào thì buổi chiều hôm qua, Ngự Ngạo Thiên gọi điện thoại cho Tang Đức Tư, mời ông đến giúp đỡ.
Cho nên, sau khi vụ án hối lộ thương nghiệp bùng lên, anh ta chọn lựa là người rời đi đầu tiên, cũng chính là vì đợi sự xuất hiện của ông Tang Đức Tư.
“Cầu xin anh đó... Anh, anh bảo thầy của em về đi mà.” Dao Dao chạy tới trước bàn làm việc với vẻ mặt cầu xin, nhìn anh ta bằng vẻ mặt xin lỗi đáng thương. “Em biết luật sư của anh đã đi đến Nam Phi rồi, em hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí của anh ta, giúp anh làm tốt tất cả mọi việc, hãy giao cho em đi được không?”