Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 247: Tham gia tiệc thường niên của bác sâm

Hàn Ly Thương liếc nhìn từ đầu đên chân Cung Tiểu Mạn, lạnh lùng đứng dậy: “Ngạo Thiên, tiệc thường niên sắp bắt đầu rồi, tôi đi trước xem một vòng.”
“Ừ, đi đi.”


“Đáng ghét, thật là một người đàn ông không có tình người!” Cung Tiểu Mạn trừng mắt nhìn phía sau Hàn Ly Thương rời đi, nói một cách bực tức.


“Tiểu La Li, không cần để ý đến sự đánh giá của họ, dù sao thì Hàn Ly Thương và Long Kỳ nổi tiếng là không biết thưởng thức mà. Tôi cảm thấy hôm nay cô… rất đẹp.” Long Diệp ít nhiều đã nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Dao Dao, vội vàng lên tiếng an ủi.


“Này, tổng giám đốc Long, tôi cảm thấy lời anh nói vẫn là dễ nghe nhất.” Cung Tiểu Mạn vỗ vỗ vai Long Diệp cười tinh nghịch.


Anh ta nhướng lông mày cười: “Thật chứ? Tôi cũng cảm thấy khẩu vị của mình luôn rất tốt. Cô là Cung Tiểu Mạn phải không? Bây giờ có thời gian chứ? Tôi muốn nói chuyện với cô về vấn đề thời trang.”
“Cái mà tôi có chính là thời gian.”


“Thế thì tốt, cùng tôi sang phòng bên nói chuyện chút nhé.” Long Diệp mỉm cười, ánh mắt đưa nhanh về phía Long Kỳ đang ngồi như kỳ đà cản mũi ở đó:
“Long Kỳ, đi cùng với anh!” Nói xong, anh ta kéo mạnh em trai và Cung Tiểu Mạn đi ra khỏi phòng.


“Ngạo Thiên, tôi cũng đi trước đây.” Mạc Tuyết Đồng lạnh lùng nói rồi rảo bước đi ra.
Ngự Ngạo Thiên lúc này thật muốn nói, vẫn cứ là các anh em hiểu mình, hắn bây giờ đích thực muốn có thời gian “một mình” với Dao Dao.
“Bảo bối, qua đây.” Hắn cười móc móc ngón tay.


Dao Dao cúi đầu khó xử, cô quả nhiên không quen trang điểm, cũng chả trách Long Kỳ đã nói như thế, đến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy dáng vẻ hiện tại… rất xấu.
Cô cúi đầu, mới bước được một bước …
Đôi dép cao gót 8cm bị vẹo.


“Ay da!” Cả người cô thuận thế nghiêng về phía trước.
May mà Ngự Ngạo Thiên nhanh mắt nhanh tay, một bước dài nhào đến kịp ôm cô vào lòng.
“Cảm ơn.”
“Này? Em yêu, em cố ý ngã để dụ dỗ tôi sao?”


Nhìn nụ cười ranh mãnh trên mặt hắn, Dao Dao cau mày ngượng ngùng: “Em… em không quen đi giày cao thế này, cho nên mới…
“Ồ? Vậy hả. Em ngã nhào vào lòng tôi cũng tốt, nếu như để tôi nhìn thấy em ngã nhào vào trong lòng người khác… sẽ đánh gãy chân của em!”


“…” Đây là điều mà cô có thể kiểm soát được sao? Ngự Ngạo Thiên cũng thật là chẳng phân rõ phải trái gì cả?
“Bảo bối, làm thế nào bây giờ, anh đột nhiên rất muốn… làm một số việc ở đây với em, làm chuyện mà anh thích ấy!” Hắn cúi xuống, gõ gõ vào giữa mũi cô.


Dao Dao mở to mắt: “Không, đừng.”
“Ồ, anh đùa thôi. Em đang đẹp thế này, nếu hủy đi… thì thật đáng tiếc.” Những ngón tay thon dài từ mũi cô trượt xuống dưới.


Nhìn chăm chú vào ánh mắt sâu không đáy của hắn, cô luôn cảm thấy, câu nói này của Ngự Ngạo Thiên dường như có ngụ ý gì đó, khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng sợ hãi.


Ngón tay trượt xuống đến chiếc cổ thon dài của cô, con mắt sâu thẳm chăm chú nhìn sợi dây chuyền trên cổ: “Ngoan quá, em đã đeo sợi dây chuyền này.”


Chứ còn gì, chả phải hắn bảo rồi sao, sau này nếu không có lệnh của hắn không được phép tháo ra, cô thật chả muốn chỉ vì một chiếc dây chuyền lại gây ra phiền phức!
“Cho em một phần thưởng.” Khóe miệng nhếch lên cười ranh mãnh, không đợi Dao Dao phản ứng, hắn cúi người, môi cắn mạnh lên trên cổ cô.


“Ối … đau quá! Anh đang làm gì…”
“Cốc cốc cốc”. Tổng giám đốc Ngự, bữa tiệc thường niên bắt đầu rồi, phó tổng Hàn mời ngài qua đó.”
Dao Dao mới hỏi được một nửa thì bị tiếng gõ cửa làm đứt đoạn.


Ngự Ngạo Thiên khe khẽ mỉm cười, đứng thẳng dậy: “Em yêu, em nghỉ ngơi ở đây một lát, đợi tiệc bắt đầu, anh sẽ cho người đến đón em.
“Ừm.”
“Bạn thân mến!”


Ngự Ngạo Thiên vừa ra khỏi thì Cung Tiểu Mạn cũng vào phòng nghỉ Vip ngay sau đó: “Ngự Ngạo Thiên có phải ra sức khen cậu đẹp không đấy?”


“ …” Hừ, đây không phải là tính cách của Ngự Ngạo Thiên, việc lớn đến đâu hắn cũng có thể bình tĩnh đối mặt, huống hồ đây là chuyện nhỏ. Điều quan trọng là cô không cảm thấy tạo hình của mình hôm nay đẹp chút nào:


“Phụ nữ đẹp bên cạnh Ngự Ngạo Thiên nhiều vô kể, cậu cũng chả phải chưa từng gặp Ly Mỹ Vân, Thương Vân Nhân. Còn có một người tên là Hứa Tình. Ngoài ra còn có một người tên là Triệu Tình Không nhưng cô ta hình như không phải bạn gái của Ngự Ngạo Thiên.”


“Ồ, bạn gái của Ngự tổng nhiều thật, người nào cũng phải nói là mỹ nữ. Nhưng cũng rất bình thường thôi, anh ta đẹp trai như vậy lại tuổi trẻ tài cao, chắc chắn bên cạnh không ít mỹ nữ vậy.


Ha ha, kỳ thực đôi khi không phải là đàn ông quá tham lam mà là sức cám dỗ của xã hội này quá lớn mới là thật. Bất cứ ai cũng sẽ biết một định luật, đó chính là cao giàu đẹp thì bên cạnh chắc chắn nhiều mỹ nữ.


“Bạn và Ngự tổng thế này được coi là làm lành chưa? Còn phía Phong Dật Thần…
“Này! Xùy! Đừng nhắc đến anh ta!”
“Nhìn bạn căng thẳng kìa, Ngự tổng đâu có ở đây.”


“Không phải là vấn đề đó, Tiểu Mạn. Đôi khi muốn học cách quên đi một người thì phải bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất, chẳng hạn như không được nhắc đến tên người đó, không nghĩ về quá khứ, vứt bỏ những món quà mà anh ta tặng… Cứ như vậy mới có thể thực sự quên đi một người.”


“Sao lại phải quên Phong Dật Thần chứ? Đã thích thì giấu ở trong tim là xong. Đợi ba năm sau tính tiếp.”
Ha, điều Cung Tiểu Mạn nói nghe thì nhẹ nhàng, đem người mình yêu giấu kín trong lòng, sau đó đi đối mặt với một người khác, thật sự rất mệt, rất mệt, cô thật sự làm không nổi.


“Ơ, Dao Dao, cổ của bạn?”
“Cổ của tớ làm sao cơ?” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Mạn, cô tò mò sờ cổ mình.
“Ha ha ha ha, Ngự tổng mới trồng dâu tây à? Anh ta muốn tuyên bố chủ quyền với thế giới sao? Thật là một người đàn ông bá đạo.”


Trồng dâu tây? Lẽ nào, Ngự Ngạo Thiên trước khi đi để lại chính là vết hôn? Lát nữa còn gọi cô đi gặp mọi người không?
“Cốc cốc cốc”. Cô Lạc, chào cô. Phần nghi lễ đã kết thúc, bây giờ bắt đầu buổi dạ tiệc, Ngự tổng bảo tôi mời cô đến phòng tiệc.


Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Lẽ nào cô phải mang theo dấu hôn này đến phòng tiệc sao? Nhưng, lúc này tìm thứ gì che đi đã không kịp nữa rồi, Ngự Ngạo Thiên thật quá đáng!
Không còn cách nào khác, Dao Dao đành phải đưa Cung Tiểu Mạn theo cấp dưới của Ngự Ngạo Thiên đi đến phòng tiệc…


Phòng tiệc của Bác Sâm nằm ở tầng trên cùng của khách sạn bẩy sao này, được chia làm hai dãy phòng, bên trong đại sảnh vip là nơi đặc biệt tiếp đón các vị khách cao cấp và Cung trọng của Bac Sâm, còn bên ngoài đại sảnh là để tiếp đón nhân viên chung của công ty.


Bên trong và bên ngoài hai phòng thông nhau, đôi khi sẽ có một số nhân viên bình thương muốn được leo cao chạy vào bên trong đại sảnh đi dạo một vòng.


Đi thẳng đến cửa phòng tiệc vip, bên trong bay đến tiếng nhạc du dương, đẩy hai cánh cửa vừa dày vừa nặng ra, trước mắt là những người đàn ông và phụ nữ mặc trang phục dạ hội và com lê cao quý, có thể thấy tính long trọng của buổi tiệc này.


“Oa, tiệc thường niên của Bác Sâm thật không tầm thường tí nào, ngay cả những siêu sao quốc tế cũng được mới đến.” Khuôn mặt Cung Tiểu Mạn tràn đầy sự hưng phấn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn mọi người xung quanh.