Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 229: Tất cả đã vỡ tan

Mỗi một câu nói đều sắc sảo đều và chắc chắn như vậy, không cho cô có bất cứ cơ hội giải thích nào. Ngôn ngữ của hắn giống như là một cặp móng vuốt sắc nhọn níu chặt lấy chân tướng sự việc đang ẩn sâu trong đám sương mù dày đặc kia lên.


Bàn tay lớn bóp lấy hàm dưới của cô từ từ nới lỏng, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên rút điện thoại ra, ấn một dãy số...
Khi Dao Dao còn đang nghi hoặc hắn gọi điện thoại cho ai điện thoại của cô lại đổ chuông...


“Hãy xóa hết những chuyện của ngày hôm qua, hiện tại em đang ở trước mặt anh, muốn yêu anh, hãy cho em...”
Hắn, sao lại gọi điện thoại cho mình?


Điện thoại đã cúp máy nhưng nhạc chuông điện thoại hình như vẫn còn đang văng vẳng bên tai, Ngự Ngạo Thiên cười u ám: “Đúng là hạnh phúc, ngay cả nhạc chuông điện thoại cũng giống nhau.”


“Thình thịch.” Trong lòng như có tản đá to đang đè vào, Dao Dao lo lắng nuốt nước bọt, Ngự Ngạo Thiên gọi điện thoại cho mình chính là để thăm dò vấn đề này sao? Hắn tại sao lại biết được?


“Ngự Ngạo Thiên, anh... anh nghe em nói...” Vốn định giải thích một chút nhưng khi đối mặt với đôi mắt sắc sảo kia của hắn, lời của cô toàn bộ đều nuốt lại vào trong, tất cả lời nói lúc này đều trở nên nhạt nhẽo như vậy.


“Bảo bối, em muốn nói gì vậy?” Giọng nói cất lên vừa có chút u ám lại khinh bỉ, mu bàn tay của hắn khẽ lướt qua má của cô.


Lúc cảm nhận được sự tiếp xúc của hắn, Dao Dao không nén nổi hít một hơi dài, máu huyết toàn thân giống như ngừng chảy khiến cơ thể bất an như vậy: “Phong Thần Dật là người yêu cũ của em nhưng hiện tại chúng em chỉ là những người bạn bình thường mà thôi.”


“Ồ, hóa ra hai người bây giờ là bạn bình thường à?” Ngự Ngạo Thiên cười tà ác nhưng giây tiếp theo sắc mặt của hắn trầm xuống, bàn tay to đột nhiên túm chặt lấy mái tóc dài của cô.


“Á! Đau!” Khuôn mặt nhỏ trắng mịn trở nên méo mó, da đầu truyền tới sự đau nhức như muốn đứt hết tóc ra. Cô run rẩy quan sát gương mặt u ám đang dần dần tiến sát lại cô. Muốn trốn đi nhưng không có cách nào trốn đi được.


“Ồ, hóa ra bạn bè bình thường... có thể ở trên tầng thượng!”
Bên tai truyền đến giọng nói trầm tĩnh, giọng nói đó giống như đến từ địa ngục vậy, khiến người ta ghê rợn. Hắn... hắn... hắn sao mà lại biết chuyện mình và Phong Thần Dật gặp nhau ở trên sân thượng?


“Choang.” Một tiếng vỡ lớn kéo cô từ mạch suy nghĩ ngổn ngang kia trở lại thực tại.


Đôi mắt mờ đục vô ý thức nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia. Chỉ thấy, chiếc dây chuyền mặt hình bông hoa cúc nhỏ đã bị Ngự Ngạo Thiên vứt ngổn ngang trên bàn trà, viên ngọc ở trên mặt dây chuyền đã bị vở thành hai nửa. “Ngự Ngạo Thiên, anh!”


“Đau lòng rồi sao? Hả...” Ngự Ngạo Thiên cười châm biếm, buông tay ra khỏi mái tóc của cô, một tay nhét vào túi quần, xoay người rời đi.
Chăm chú nhìn hắn từ từ rời đi, Dao Dao ngồi bệt xuống đất, đây, như vậy là xong rồi sao?
Không...


Lần thứ sáu nói với cô, tất cả những thứ này có lẽ... chỉ là... vừa mới bắt đầu mà thôi!
“Ting Ting.” Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Ngự Ngạo Thiên đúng lúc đi đến cửa liền thuận tay mở cửa ra luôn...
“Anh quả nhiên để cô ấy sống ở đây.”


Một giọng nói quen thuộc từ phía ngoài truyền tới, Dao Dao lo lắng đi vào phòng khách, lén nhìn nhanh một cái, là Kỳ Liên học trưởng, hắn... sao lại tới đây?
“Chuyện gì? Ngạo Vân.”


“Em chính là đột nhiên nhớ ra, trước đây anh từng nói qua, em bất kể muốn thứ gì anh đều cho em, có phải không? Anh trai.” Kỳ Liên Ngạo Vân dựa vào khung cửa mỉm cười nói.
Ngự Ngạo Thiên im lặng một lúc, khuôn mặt không chút biểu cảm nói: “Em muốn thứ gì?”


“Cũng không có gì. Em chỉ là muốn tình nhân của anh, Lạc Dao Dao. Anh trai, anh sẽ giao cô ấy cho em chứ?”
Kỳ Liên học trưởng đang nói gì vậy? Lời này của hắn là có ý gì?


Lạc Dao Dao đứng ở trong phòng khách lén nghe hết những lời này đột nhiên cảm thấy da đầu bắt đầu tê dại đi, sự việc đã trở nên rối lắm rồi, tại sao Kỳ Liên học trưởng còn muốn nhúng tay vào?
“Tùy em.” Chỉ có hai từ ngắn ngủi, Ngự Ngạo Thiên nói xong bèn rời khỏi biệt thự.


Không, Ngự Ngạo Thiên sao lại có thể như vậy? Hắn sao lại có thể tùy tiện quyết định quyền sở hữu của bản thân? Hắn cho dù đang tức giận, cũng nên tôn trọng mình chứ!


“Em đều nghe thấy rồi?” Kỳ Liên Ngạo Vân đứng ở cửa đã nhìn thấy cái đầu nhỏ núp ở trong phòng khách, hắn từ từ bước lại trước mặt cô, mỉm cười u ám.
Dao Dao ngẩng đầu lên, im lặng không nói, giống như hồn đã rời khỏi thân xác, đứng đó không động đậy.


“Cô hiện giờ là người phụ nữ của tôi rồi! Tôi rất muốn biết cô bình thường hầu hạ Ngự Ngạo Thiên như thế nào, bây giờ thực hiện cho tôi xem!” Dứt lời, Kỳ Liên Ngạo Vân bế ngang người cô đi vào phòng ngủ.
……


Chiếc xe lao nhanh như bay trong màn đêm u tối tạo ra một đường sáng bạc, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một quá bar cao cấp.
Ngự Ngạo Thiên đẩy cửa nhanh chóng bước vào bên trong.
Quán bar thường ngày náo nhiệt hôm nay lại lạnh lẽo vô cùng, chỉ có một bàn khách là đám người Long Diệp.


Nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên đột nhiên xuất hiện, Long Diệp hiếu kỳ chau mày: “Ngạo Thiên, sao cậu đến đây?”
“Tôi tại sao lại không thể đến?”


Nghe thấy giọng hỏi ngược lại pha chút đùa giỡn, Long Diệp và Mạc Tuyết Đồng cùng nhìn nhau, lại nhìn sang Hàn Ly Thương, cứ cảm thấy... Ngự Ngạo Thiên hiện giờ có chút gì đó không đúng lắm.
“Quán bar này sao lại im ắng như vậy?” Ở cửa quán bar, một người con gái cao hơn 1m7 bước vào.


Da của cô trắng như tuyết, mái tóc nâu gợn sóng phủ kín eo, đôi mắt to đẹp vô cùng mê hoặc những người đàn ông nhìn cô. Dưới chiếc mũi cao kia là một đôi môi nhỏ nhắn mọng nước. Tổng thể của người con gái này mang đến cho người khác cảm thấy vừa nhìn đã không thể kìm chế được, đẹp vô cùng.


“Đại tiểu thư, hôm nay Ngự tổng của tập đoàn Bác Sâm đã bao cả quán này rồi ạ, hình như là tổ chức sinh nhật cho bạn gái, vì vậy...”


“Ồ?” Cô gái nhíu mày, đưa mắt nhìn chung quanh quán bar tăm tối, cuối cùng dừng lại một bóng người đang dựa vào chiếc ghế cách đó không xa. “Được rồi, tôi biết rồi, tôi qua chào hỏi bạn bè một chút.”


Mang theo đôi giày cao gót 8 phân làm cho chân của cô gái mảnh mai hơn, cô từ từ bước đến chỗ Ngự Ngạo Thiên đang ngồi: “Tổng giám đốc Long.”
Nghe thấy có người gọi mình, Long Diệp ngẩn người, ngẩng đầu nhìn: “Vân Nhân? Em khỏi bệnh rồi sao?”


“A há...” Thương Vân Nhân không kìm được sự vui mừng liền nhún vai, mỉm cười quay một vòng: “Em đã ở bệnh viện gần một năm rồi, nếu như không khỏi bệnh, quả thực là người vô dụng rồi.”
“He he, nào, anh giới thiệu với em một chút.”


“Không cần giới thiệu. Em mặc dù nằm viện nhưng vẫn luôn theo dõi tin tức. Vị bên cạnh anh đây có lẽ là phó tổng của tập đoàn Bác Sâm, Hàn Ly Thương tiên sinh phải không?”
Hàn Ly Thương lịch sự gật đầu với cô gái.


“Vị này...” Thương Vân Nhân liếc mắt sang Ngự Ngạo Thiên... “Ngự tổng của tập đoàn Bác Sâm! Nghe danh đã lâu, chào Ngự tổng.”
“Ờ.” Ngự Ngạo Thiên nhếch miệng.


Lúc Thương Vân Nhân từ từ nhìn về hướng Mạc Tuyết Đồng, không nén được đôi mắt sáng lên: “Vị tiểu thứ xinh đẹp này chắc là bạn gái của Ngự tổng?”
“Ôi. Cô ấy là Tuyết Đồng, thư ký của Ngự tổng.” Long Diệp vội vàng lên tiếng giải thích.


Thương Vân Nhân nhíu mày ngượng ngùng: “Tôi nghe thấy bồi bàn ở ngoài cửa nói, hôm nay Ngự tổng bao cả quán này để tổ chức sinh nhật cho bạn gái, lẽ nào vẫn chưa đến?”