Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 227: Bị cảnh sát bắt

“Đứng lại! Hai người muốn đi đâu? Hai cảnh sát chặn phía trước họ. Đưa chứng minh thư ra.”
“Chú cảnh sát, bạn cháu không được khỏe, muốn đi nhà vệ sinh.”


“Không được khỏe?” Chú cảnh sát đó liếc nhìn nét mặt của Kỳ Liên Ngạo Vân. “Hừ, tám phần là đã uống thuốc lắc, giải đi!” 
“Vâng!”


Thuốc lắc? Phiền phức rồi, lần này thì phiền phức rồi, nếu như cảnh sát thực sự kiểm tra trong cơ thể của Kỳ Liên học trưởng có thành phần thuốc lắc thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của Kỳ Liên học trưởng mất.
Sở cảnh sát, phòng thẩm vấn tạm 


“Đứng lại! Hai người muốn đi đâu? Hai cảnh sát chặn phía trước họ. Đưa chứng minh thư ra.”
“Chú cảnh sát, bạn cháu không được khỏe, muốn đi nhà vệ sinh.”


“Không được khỏe?” Chú cảnh sát đó liếc nhìn nét mặt của Kỳ Liên Ngạo Vân. “Hừ, tám phần là đã uống thuốc lắc, giải đi!” 
“Vâng!”


Thuốc lắc? Phiền phức rồi, lần này thì phiền phức rồi, nếu như cảnh sát thực sự kiểm tra trong cơ thể của Kỳ Liên học trưởng có thành phần thuốc lắc thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của Kỳ Liên học trưởng mất.
Sở cảnh sát, phòng thẩm vấn tạm thời. 


Trong căn phòng trắng toát, Dao Dao ngồi trên một chiếc ghế dài, Kỳ Liên Ngạo Vân nằm gối đầu lên đùi cô.
“Ồ …” Không biết bao lâu rồi, Kỳ Liên Ngạo Vân ngủ mê mệt thở hắt ra hơi lạnh, chầm chậm mở mắt ra: “Đây là chỗ nào?” Ngồi dậy ngỡ ngàng nhìn xung quanh.


“Kỳ Liên học trưởng, anh tỉnh rồi? Đây là… là đồn cảnh sát.” 
“Hả?”
Kỳ Liên Ngạo Vân cau mày, ánh mắt lo lắng liếc nhìn Dao Dao đang cúi đầu: “Em làm sao thế?”


“Xin lỗi, Kỳ Liên học trưởng. Lúc nãy trong báo cáo kiểm tra nước tiểu của anh cảnh sát đã tìm ra được thành phần thuốc lắc trong đó, đều là tại em mới làm liên lụy đến anh!” Nếu như Kỳ Liên học trưởng không giúp mình uống ly rượu đó, Kỳ Liên học trưởng cũng sẽ không bị vào đồn cảnh sát. Cô cúi đầu áy náy, nước mắt lăn xuống. 


“Nếu như anh không uống ly rượu đó, hậu quả còn phiền phức hơn. Được rồi, em đúng là ngốc, việc này rất rễ giải quyết.”


“Nếu phía cảnh sát khởi tố anh, anh sẽ bị lưu hồ sơ phạm tội, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng cả cuộc đời của anh. Xin lỗi, Kỳ Liên học trưởng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Dao Dao cúi đầu xin lỗi không ngừng.


Khiến cho Kỳ Liên Ngạo Vân không biết phải làm sao, anh vuốt sợi tóc đen trên trán, một tay kéo Dao Dao về phía mình: “Anh nói với em không có gì thì nhất định không có gì!” Anh đứng dậy đi chậm về phía cửa kính của căn phòng, gõ cửa kính. 
“Chuyện gì thế?” Một cảnh sát mặc đồng phục đi đến.


Kỳ Liên Ngạo Vân khẽ nói mấy câu bên tai anh ta, rồi lại quay về chỗ ngồi.
“Kỳ Liên học trưởng, anh nói gì với cảnh sát đó thế? 
“Tất nhiên là yêu cầu anh ta tìm người đến bảo lãnh chúng ta ra ngoài rồi.”


Ừ, cũng đúng, họ bây giờ đang trong giai đoạn bị tạm giam, bắt buộc phải có người bảo lãnh họ mới có thể ra ngoài.
“Đúng rồi, đồ ngốc, anh uống thuốc lắc bị tạm giữ, em sao cũng đi vào theo?” 
“À, Kỳ Liên học trưởng, anh không nhớ chút nào chuyện xảy ra trong quán bar à?”


Kỳ Liên Ngạo Vân cười, nhún vai tỏ ý không nhớ.
Có vẻ như Kỳ Liên học trưởng thực sự đã không còn nhớ một chút gì rồi. Cũng tốt … “À, em nghe nói cảnh sát sắp kiểm tra, liền muốn đưa anh đi trốn, kết quả cảnh sát nghi ngờ em cũng đã dùng thuốc lắc, liền áp giải em cùng đến đây.” 


“Ô? Đồ ngốc nhà em cũng có lúc lanh lợi nhỉ. Còn biết đưa đi trốn nữa chứ.” Kỳ Liên Ngạo Vân vừa nói, gõ gõ trán cô một cách âu yếm.
“Kỳ Liên Ngạo Vân, Lạc Dao Dao, có người bảo lãnh các bạn rồi, các bạn có thể đi rồi.” Cảnh sát mở cửa.


Dao Dao cùng Kỳ Liên Ngạo Vân đi ra ngoài, là anh ấy gọi người nhà bảo lãnh cả mình ra à? Hay là Cung Tiểu Mạn báo cho Ngự Ngạo Thiên, hắn đến bảo lãnh mình? 
Đem theo sự tò mò, Dao Dao vừa ra khỏi phòng chờ liền nhìn thấy Hàn Ly Thương ở cách đó không xa.


“Anh vất vả rồi, cảnh sát Lý.” Hàn Ly Thương bắt tay một đồng chí cảnh sát.
“Phó tổng giám đốc Hàn, đi thông thả.” 
“Vâng.”
Anh ta gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn Dao Dao và Kỳ Liên Ngạo Vân, bước nhanh ra khỏi sở cảnh sát.


Có lẽ là Ngự Ngạo Thiên bảo lãnh họ ra nhỉ? Lạ thật, hắn làm sao biết Kỳ Liên học trưởng là bạn mình chứ? Lẽ nào là Cung Tiểu Mạn nói? Vậy người nhà của Kỳ Liên học trưởng đâu? 


Đi ra khỏi đồn cảnh sát, không xa là hai chiếc xe MPV cao cấp, Dao Dao vừa nhìn là nhận ra ngay trong đó có một chiếc xe chuyên dùng của Ngự Ngạo Thiên.


Khi Hàn Ly Thương đi đến gần đến chiếc xe MPV mà Ngự Ngạo Thiên ngồi, bước chân đột nhiên dừng lại. Anh ta nhìn Kỳ Liên Ngạo Vân mặt không chút biểu cảm nói: “Lên xe.”
Ơ... Phó tổng giám đốc Hàn có phải nhầm gì không? Lời này nói với cô mới phải chứ? 


“Đưa bạn tôi về.” Kỳ Liên Ngạo Vân thay đổi giọng nói ôn hòa ngày xưa, lạnh lùng nói với Hàn Ly Thương.
“Yên tâm, tôi biết phải làm gì.”
Hàn Ly Thương nói xong, Kỳ Liên Ngạo Vân mở cửa ghế sau chiếc xe BMW sang trọng đó và ngồi vào. 


Không xa Dao Dao nhìn rõ Ngự Ngạo Thiên ngồi ở vị trí hàng ghế sau.
Cô vừa định lên xe theo Kỳ Liên Ngạo Vân, ai ngờ Hàn Ly Thương ngăn cô lại: “Cô ngồi lên chiếc xe phía sau là được!”


“Ơ!” Chuyện... chuyện gì vậy? Lẽ nào... Kỳ Liên học trưởng quen biết với Ngự Ngạo Thiên? Không giống lắm, nếu không lúc ở phòng làm việc của thầy, Kỳ Liên học trưởng sẽ không dùng thái độ đó nói chuyện với Ngự Ngạo Thiên rồi. 


Trừ phi, Ngự Ngạo Thiên vì chuyện lần trước muốn đối phó Kỳ Liên học trưởng?
Nếu đúng như vậy, phải làm thế nào?
“Tiểu La Li, nhanh lên! Nhanh lên. Long Diệp ngồi trên chiếc xe khác vẫy vẫy cô. 
Cô lo lắng nhìn chiếc xe Ngự Ngạo Thiên ngồi, lại nhìn Long Diệp, đành phải ngồi lên xe của Long Diệp.


Hai chiếc xe một trước một sau từ từ lăn bánh, sau khi đi đến một nơi tương đối hoang vu, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại.
Ơ, xe của bọn Ngự Ngạo Thiên sao dừng lại? Lúc này, chiếc xe mà Dao Dao ngồi cũng dừng lại theo, nhìn qua cửa sổ xe một vùng trống trải âm u, lẽ nào Ngự Ngạo Thiên muốn? 


Một ý nghĩ xấu bất chợt xuất hiện. Một giây sau...
Chỉ nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên túm cổ áo Kỳ Liên Ngạo Vân kéo nhanh xuống xe.
Hỏng rồi! Ngự Ngạo Thiên quả nhiên là muốn... 
Trong lòng nóng ruột, cô vội mở cửa xe.


Trong căn phòng trắng toát, Dao Dao ngồi trên một chiếc ghế dài, Kỳ Liên Ngạo Vân nằm gối đầu lên đùi cô. 
“Ồ …” Không biết bao lâu rồi, Kỳ Liên Ngạo Vân ngủ mê mệt thở hắt ra hơi lạnh, chầm chậm mở mắt ra: “Đây là chỗ nào?” Ngồi dậy ngỡ ngàng nhìn xung quanh.


“Kỳ Liên học trưởng, anh tỉnh rồi? Đây là… là đồn cảnh sát.”
“Hả?” 
Kỳ Liên Ngạo Vân cau mày, ánh mắt lo lắng liếc nhìn Dao Dao đang cúi đầu: “Em làm sao thế?”


“Xin lỗi, Kỳ Liên học trưởng. Lúc nãy trong báo cáo kiểm tra nước tiểu của anh cảnh sát đã tìm ra được thành phần thuốc lắc trong đó, đều là tại em mới làm liên lụy đến anh!” Nếu như Kỳ Liên học trưởng không giúp mình uống ly rượu đó, Kỳ Liên học trưởng cũng sẽ không bị vào đồn cảnh sát. Cô cúi đầu áy náy, nước mắt lăn xuống.


“Nếu như anh không uống ly rượu đó, hậu quả còn phiền phức hơn. Được rồi, em đúng là ngốc, việc này rất rễ giải quyết.” 


“Nếu phía cảnh sát khởi tố anh, anh sẽ bị lưu hồ sơ phạm tội, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng cả cuộc đời của anh. Xin lỗi, Kỳ Liên học trưởng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Dao Dao cúi đầu xin lỗi không ngừng.


Khiến cho Kỳ Liên Ngạo Vân không biết phải làm sao, anh vuốt sợi tóc đen trên trán, một tay kéo Dao Dao về phía mình: “Anh nói với em không có gì thì nhất định không có gì!” Anh đứng dậy đi chậm về phía cửa kính của căn phòng, gõ cửa kính.
“Chuyện gì thế?” Một cảnh sát mặc đồng phục đi đến. 


Kỳ Liên Ngạo Vân khẽ nói mấy câu bên tai anh ta, rồi lại quay về chỗ ngồi.
“Kỳ Liên học trưởng, anh nói gì với cảnh sát đó thế?
“Tất nhiên là yêu cầu anh ta tìm người đến bảo lãnh chúng ta ra ngoài rồi.” 


Ừ, cũng đúng, họ bây giờ đang trong giai đoạn bị tạm giam, bắt buộc phải có người bảo lãnh họ mới có thể ra ngoài.
“Đúng rồi, đồ ngốc, anh uống thuốc lắc bị tạm giữ, em sao cũng đi vào theo?”
“À, Kỳ Liên học trưởng, anh không nhớ chút nào chuyện xảy ra trong quán bar à?” 


Kỳ Liên Ngạo Vân cười, nhún vai tỏ ý không nhớ.
Có vẻ như Kỳ Liên học trưởng thực sự đã không còn nhớ một chút gì rồi. Cũng tốt … “À, em nghe nói cảnh sát sắp kiểm tra, liền muốn đưa anh đi trốn, kết quả cảnh sát nghi ngờ em cũng đã dùng thuốc lắc, liền áp giải em cùng đến đây.”


“Ô? Đồ ngốc nhà em cũng có lúc lanh lợi nhỉ. Còn biết đưa đi trốn nữa chứ.” Kỳ Liên Ngạo Vân vừa nói, gõ gõ trán cô một cách âu yếm. 
“Kỳ Liên Ngạo Vân, Lạc Dao Dao, có người bảo lãnh các bạn rồi, các bạn có thể đi rồi.” Cảnh sát mở cửa.


Dao Dao cùng Kỳ Liên Ngạo Vân đi ra ngoài, là anh ấy gọi người nhà bảo lãnh cả mình ra à? Hay là Quan Tiểu Mạn báo cho Ngự Ngạo Thiên, hắn đến bảo lãnh mình?
Đem theo sự tò mò, Dao Dao vừa ra khỏi phòng chờ liền nhìn thấy Hàn Ly Thương ở cách đó không xa. 


“Anh vất vả rồi, cảnh sát Lý.” Hàn Ly Thương bắt tay một đồng chí cảnh sát.
“Phó tổng giám đốc Hàn, đi thông thả.”
“Vâng.” 
Anh ta gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn Dao Dao và Kỳ Liên Ngạo Vân, bước nhanh ra khỏi sở cảnh sát.


Có lẽ là Ngự Ngạo Thiên bảo lãnh họ ra nhỉ? Lạ thật, hắn làm sao biết Kỳ Liên học trưởng là bạn mình chứ? Lẽ nào là Quan Tiểu Mạn nói? Vậy người nhà của Kỳ Liên học trưởng đâu?


Đi ra khỏi đồn cảnh sát, không xa là hai chiếc xe MPV cao cấp, Dao Dao vừa nhìn là nhận ra ngay trong đó có một chiếc xe chuyên dùng của Ngự Ngạo Thiên. 


Khi Hàn Ly Thương đi đến gần đến chiếc xe MPV mà Ngự Ngạo Thiên ngồi, bước chân đột nhiên dừng lại. Anh ta nhìn Kỳ Liên Ngạo Vân mặt không chút biểu cảm nói: “Lên xe.”
Ơ... Phó tổng giám đốc Hàn có phải nhầm gì không? Lời này nói với cô mới phải chứ?


“Đưa bạn tôi về.” Kỳ Liên Ngạo Vân thay đổi giọng nói ôn hòa ngày xưa, lạnh lùng nói với Hàn Ly Thương. 
“Yên tâm, tôi biết phải làm gì.”
Hàn Ly Thương nói xong, Kỳ Liên Ngạo Vân mở cửa ghế sau chiếc xe BMW sang trọng đó và ngồi vào.


Không xa Dao Dao nhìn rõ Ngự Ngạo Thiên ngồi ở vị trí hàng ghế sau. 
Cô vừa định lên xe theo Kỳ Liên Ngạo Vân, ai ngờ Hàn Ly Thương ngăn cô lại: “Cô ngồi lên chiếc xe phía sau là được!”


“Ơ!” Chuyện... chuyện gì vậy? Lẽ nào... Kỳ Liên học trưởng quen biết với Ngự Ngạo Thiên? Không giống lắm, nếu không lúc ở phòng làm việc của thầy, Kỳ Liên học trưởng sẽ không dùng thái độ đó nói chuyện với Ngự Ngạo Thiên rồi.


Trừ phi, Ngự Ngạo Thiên vì chuyện lần trước muốn đối phó Kỳ Liên học trưởng? 
Nếu đúng như vậy, phải làm thế nào?
“Tiểu La Li, nhanh lên! Nhanh lên. Long Diệp ngồi trên chiếc xe khác vẫy vẫy cô.
Cô lo lắng nhìn chiếc xe Ngự Ngạo Thiên ngồi, lại nhìn Long Diệp, đành phải ngồi lên xe của Long Diệp. 


Hai chiếc xe một trước một sau từ từ lăn bánh, sau khi đi đến một nơi tương đối hoang vu, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại.
Ơ, xe của bọn Ngự Ngạo Thiên sao dừng lại? Lúc này, chiếc xe mà Dao Dao ngồi cũng dừng lại theo, nhìn qua cửa sổ xe một vùng trống trải âm u, lẽ nào Ngự Ngạo Thiên muốn?


Một ý nghĩ xấu bất chợt xuất hiện. Một giây sau... 
Chỉ nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên túm cổ áo Kỳ Liên Ngạo Vân kéo nhanh xuống xe.
Hỏng rồi! Ngự Ngạo Thiên quả nhiên là muốn...
Trong lòng nóng ruột, cô vội mở cửa xe.