Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 223: Cảm xúc cảm động cùng hồi ức

Phong Thần Dật cười một tiếng nhưng lại tiếp tục im lặng.
Gió thu nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc đen sẫm của hắn, sâu bên trong vốn là nam nhân có mị lực bẩm sinh lại bao phủ lên thêm một tầng cảm giác mê hoặc lòng người.


Sau khoảng một giây, hai giây, Dao Dao tựa hồ chờ đợi có phần không nhịn được: “Anh rốt cuộc là có cái gì...”
“Suỵt.” Hắn đưa ngón tay ra ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đầu ngón tay truyền tới mùi thơm nhàn nhạt chui vào mũi cô. Khoảnh khắc đấy, đại não của cô rốt cuộc rơi vào tê liệt.


Đột nhiên...
Phong Thần Dật nhảy xuống khỏi lan can, dùng sức lôi kéo thân thể của cô, khiến cho cả người Dao Dao tựa vào trên lan can mà thân hình to lớn của hắn kia lại vững vàng bao vây cô ở giữa.


“Phong Thần Dật, anh đây là đang làm gì hả?” Phía sau lưng dán lên trước ngực Phong Thần Dật, cô cảm giác được rõ rệt độ ấm phát ra trên người hắn.
Nhưng hắn vẫn im lặng, không buông cô ra, cũng không nói gì.


Không gian lại lần nữa rơi vào trong im lặng, Dao Dao cau mày, thân thể căng cứng, rất sợ sẽ xảy ra ma sát cùng cơ thể Phong Thần Dật.
Phong Thần Dật đến cùng là muốn làm gì hả?
Sắc mặt của cô càng ngày càng khó coi, tâm tình bất an trỗi dậy.
Đúng lúc này...


“Đông, đông, đông...” Tiếng chuông vang lên liên tiếp trong đêm. Đêm khuya tối thui đột nhiên được bao trùm bởi một trận ánh sáng.
Dao Dao sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía nguồn sáng phát ra.
Chỉ thấy, trong bãi tập đen như mực bay lên vô số pháo hoa đẹp mắt mà nơi có pháo hoa lộ ra dòng chữ...


Chính là sáu chữ “Dao Dao, sinh nhật vui vẻ”!
Con ngươi mở rộng, mí mắt nhiễm một tầng hơi nước, cô không có cách gì diễn tả bằng lời tâm tình của giờ khắc này, chỉ cảm thấy thật là cảm động... Thật là cảm động...
Còn nhớ, lúc bọn họ gặp nhau là khi Dao Dao mới vừa được mười ba tuổi;


Mà vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của cô, bọn họ chính thức trở thành người yêu của nhau.
Cảnh tượng ngày đó, Dao Dao đời này đều sẽ không quên...
“Lạc Dao Dao, đến bãi tập một chuyến.” Cô đột nhiên nhận được điện thoại của Phong Thần Dật.
“Phong học trưởng, có chuyện gì sao?”


“Gọi em tới, em cứ tới đi.”
“Nga.” Cô tò mò đến thì thấy bãi tập không có một bóng người, đợi đã lâu cũng không thấy bóng dáng của Phong Thần Dật đâu.
Lúc này...


Cao ốc ở phía trước bãi tập lóe lên ánh đèn nê ông, ký tự hiện ra ở trên giống hệt với giờ phút này. Nhưng này vẫn chưa xong, trên không trung bãi tập có trực thăng bay quanh quẩn giương lên một biểu ngữ. Chữ phía trên biểu ngữ cũng là chúc mừng sinh nhật cô.


Trực thăng chậm rãi hạ xuống trong thao trường, Phong Thần Dật tay cầm một bó hoa hồng đi xuống.


Cô vĩnh viễn không cách nào quên được, dáng vẻ Phong Thần Dật ngày đó quả thực giống như là hoàng tử trong mộng của cô vậy, vừa mờ ảo vừa đẹp trai làm người khác không thể dời ánh mắt khỏi người của hắn được.


“Sinh nhật vui vẻ.” Chín mươi chín đóa hoa hồng được đặt vào trong tay của cô.
Dao Dao nhìn thoáng qua, có chút sững sờ: “Phong học trưởng, tại sao là hoa hồng...?”


“Không hiểu?” Phong Thần Dật cười một tiếng rất mê người, cúi người, dùng âm thanh say lòng người rù rì nói: “Ở cạnh bên anh được chứ, Dao Dao?”


Một khắc kia, trái tim của cô giống như muốn nổ tung vậy, quả thực đang nhảy lên với tốc độ chóng mặt. Cô chưa từng nghĩ tới Phong Thần Dật sẽ thích chính mình vừa nát, lại cũng không có cái gì giống con gái. nhưng cô lại thầm mến đơn phương Phong Thần Dật đã nhiều năm...


“Câu trả lời của em đâu? Dao Dao? Đồng ý, hay vẫn là không muốn?”
“Em...” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới ánh sáng muôn màu đẹp đẽ của đèn nê ông tỏa ra nét đặt biệt mê người, cô ngượng ngùng gật đầu một cái: “Dạ.”


Vì vậy ngay sau đó, bọn họ ngồi trực thăng bay thẳng đến Hokkaido đi trượt tuyết, để lại cho trường này một câu chuyện truyền kỳ mãi mãi không có cách gì biến mất.
Một đoạn vừa lãng mạn lại tràn ngập mơ mộng trong một câu chuyện tình yêu!


Sau đó, sinh nhật mười sáu tuổi của cô cũng đầy kinh ngạc vui mừng và xúc động, đáng tiếc vào thời điểm cô còn chưa đầy mười bảy tuổi đã chia tay Phong Thần Dật. Mà sinh nhật mười bảy tuổi, mười tám tuổi cho dù có Cung Tiểu Mạn bên cạnh nhưng khó tránh khỏi lại nhớ tới Phong Thần Dật, cho nên hai lần sinh nhật tiếp theo đó, cô căn bản là trôi qua trong thống khổ.


Ngày hôm nay sau hai năm trước, lòng của cô lại một lần nữa được hưởng thụ sự kinh ngạc vui mừng mà Phong Thần Dật dành cho mình, khó có thể quên được cái loại nước mắt tràn đầy cảm giác kỷ niệm cũng mang theo ngọt ngào này.


“Sinh nhật vui vẻ, Dao Dao.” Bên tai vang lên âm thanh trầm thấp mà mê người của Phong Thần Dật, sau đó, hắn cầm một sợi dây chuyền đeo lên cổ của cô. “Thật ngại, đã muộn hai năm mới tặng cho em.”
Đã muộn hai năm mới tặng cho em? Sẽ không phải là...


Cô sững sờ, cúi đầu liếc nhìn sợi dây chuyền, đúng là một sợi dây chuyền hoa cúc nhỏ!
“Đây là cái gì?”
“Đương nhiên là quà sinh nhật mười lăm tuổi của em, nhìn một chút đi.”
“Ách, dây chuyền hoa cúc nhỏ?”
“Thích không?”
“Dạ.”


“Anh đặt làm tròn một bộ nhưng trước hết đưa cho em sợi dây chuyền đi.”
“Vậy mười sáu tuổi anh đưa cho tôi cái gì hả?”
“Hoa tai.”
“Mười bảy tuổi thì sao?”
“Vòng tay.”
“Mười tám tuổi đây?”
“Trâm cài.”
“Mười chín tuổi?”


Ngay lúc Dao Dao hỏi vấn đề này, Phong Thần Dật nhẹ nhàng cười một tiếng: “Em cứ nói đi?” Trong con ngươi sâu thẳm hiện lên ánh sáng mê người.
Chọc cho Dao Dao không khỏi ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống: “Thôi, tôi còn chưa nhất định sẽ gả cho anh đâu. Huống hồ khi đó tôi mới mười chín tuổi.”


“Ở Nhật Bản mười tám tuổi là có thể kết hôn rồi. Chủ yếu nhất là... Anh cũng chưa nói sẽ lấy em nha.”
“Phong Thần Dật! Anh tại sao có thể như vậy?”
“Ha ha...”


Trí nhớ khắc sâu luôn vào vài thời điểm lại đột nhiên bật ra, đôi khi cô rất hận mình không có bệnh trí mất nhớ, lại đôi lúc cô lại rất hận chính mình có trí nhớ quá tốt.


Giờ khắc này, cô thực sự rất hận tại sao mình lại nhớ tới quá nhiều, quá nhiều quá khứ cùng Phong Thần Dật như vậy. Cũng hận tại sao mình ngoại trừ nhớ tới điều tốt của Phong Thần Dật, còn nhớ lại sự thực hắn xa rời, phản bội mình!


Nếu như, không phải là bởi vì hắn phản bội, có lẽ năm nay, bọn họ đã kết hôn rồi chứ? Có lẽ vậy...


“Cám ơn anh, Phong Thần Dật. Nhưng...” Cô nỗ lực hít hít mũi kiềm nén nước mắt chua xót vào bên trong, chậm rãi quay đầu lại, mới phát hiện gương mặt dị thường tuấn mỹ hắn cách mình rất gần. “Bỏ qua một lần, chính là bỏ lỡ. mất đi hai năm, cũng không phải là có thể dùng thời gian bây giờ che phủ được.” Đưa tay lên, cô vừa muốn lấy dây chuyền trên cổ xuống.


Phong Thần Dật giựt mạnh tay cô: “Em có ý gì?”


Thân thể cứng đờ, cô chậm rãi rũ mắt xuống: “Có đôi khi, tôi thực sự rất muốn quên đi chuyện của anh cùng Cách Dạ Đình nhưng chuyện này lại hành hạ tôi ròng rã hai năm.” Ngước mắt lên: “Anh có biết hay không, tôi là làm sao qua được hai năm này? Hoặc là, Phong Thần Dật anh có thể đã xem sự kiện kia trở thành một cuộc vui chơi. Nhưng đối với tôi mà nói, sự kiện kia cũng là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà tôi muốn cố gắng quên đi nhưng không thể quên được!”