Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 205: Khí phách của Dao Dao

Trong chớp mắt, nhà kho ồn ào trở nên yên tĩnh hơn, ánh mắt của Long Diệp nhanh chóng quay sang Mạc Tuyết Đồng:
“Bị thương rồi sao?” Bước một bước dài tiến tới, hắn vội vàng nắm lấy tay cô.


“Tôi… tôi không sao.” Rõ ràng, lúc Long Diệp chạm vào tay của Mạc Tuyết Đồng, cô ấy sợ hãi, khoa trương hất tay hắn ra.
“Ngạo Thiên, xử lý người của Thanh Hổ bang như thế nào đây?” Hàn Ly Thương đi tới trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi.


“Giết hết!” lúc Ngự Ngạo Thiên nói ra hai từ này, trong ánh mắt hắn đầy sự giận dữ.
Ngự Ngạo Thiên về cơ bản sự việc này không phải đã qua mà mọi việc đều lấy thái độ lạnh lùng để đối mặt, Hàn Ly Thương rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


“Cô gái đó, dường như... dường như bị hãm hϊế͙p͙ rồi.” Mạc Tuyết Đồng nhỏ giọng nói.
Chỉ thấy, Khuôn mặt u ám của Ngự Ngạo Thiên lại khó chịu thêm vài phần. Bàn tay siết chặt nắm đấm vang lên âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”
Sắc mặt của Long Kỳ cũng căng thẳng khi nghe đến những lời này.


“Ngự… Ngự lão đại, chị... chị dâu ở trong căn phòng bí mật sau lưng nhà kho.” Một tiểu đệ run rẩy báo cáo.
Ngự Ngạo Thiên dùng sức cắn môi dưới, nhanh chóng đi tới căn phòng bí mật.


Lúc cánh cửa được mở ra, một người phụ nữ nằm ở bên trong, trên người phủ đầy bụi bẩn, thân dưới đầy máu. Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhưng...
Ngự Ngạo Thiên vừa nhìn là biết không phải Dao Dao rồi! “Mỹ Vân, Mỹ Vân!”


“Ngạo Thiên? Ô... Ngạo Thiên!” Nước mắt đau khổ chảy xuống hai gò má, cô run rẩy nắm tay Ngự Ngạo Thiên:
“Ngạo Thiên, bọn họ... bọn họ hãm hϊế͙p͙ tôi!”
“Tôi biết rồi. Dao Dao đâu? Cô ấy đâu rồi?”
Nước mắt ngừng chảy, Mỹ Vân nhìn khuôn mặt hắn một cách ngờ vực:


“Ngạo Thiên, cái tên đê tiện Hóa 8 kia có ý đồ bán đứng anh, anh lại đi hỏi cô ta đi đâu?”


“Bây giờ tôi hỏi cô! Lạc Dao Dao đi đâu rồi? Nghe hiểu không?” Lập tức Ngự Ngạo Thiên giận tím mặt, một tay bóp mạnh cổ Ly Mỹ Vân, nếu cô không gây chuyện ở đâu đó, Lạc Dao Dao sẽ không bị bắt, hắn bây giờ đã giết chết trái tim của Ly Mỹ Vân.


“Ngạo Thiên, cậu bình tĩnh lại đi.” Long Diệp ở một bên vội vàng tiến lên ngăn lại, dù sao bây giờ chỉ có Ly Mỹ Vân biết tung tích của Lạc Dao Dao.
Hắn vỗ vai Ngự Ngạo Thiên, Ngự Ngạo Thiên sốt ruột thả cánh tay ra, đứng bên cạnh.


“Ly tiểu thư, nếu cô biết tung tích của Lạc Dao Dao, mau nói với chúng tôi đi.” Long Diệp nói nhẹ nhàng và lấy áo trên người của hắn khoác lên người Ly Mỹ Vân.
Sau một lúc nghẹt thở, hai mắt Ly Mỹ Vân dần dần mang một lớp màu u ám, khuôn mặt lộ ra một nụ cười tự giễu:


“Cô ấy, đi... bình an vô sự... đi rồi!”
“Cảm ơn Lôi lão đại.”
Ly Mỹ Vân mỉm cười, ánh mắt gian xảo liếc về phía đường Dao Dao bị lôi xuống, cô biết rõ điều gì đang đợi Dao Dao nhưng mà, cô không chiếm được Ngự Ngạo Thiên, cũng sẽ không để Lạc Dao Dao có được Ngự Ngạo Thiên!


Trong lúc cô muốn rời đi, vẻ mặt Dao Dao lạnh lùng:
“Ly Mỹ Vân, tôi không ngờ cô không có nghĩa khí như vậy!”
“Cô nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”


“Ôi, nghe không hiểu? Chúng ta đã nói trước rồi, lát nữa tôi sẽ gánh tội thay cô, cô thay tôi xin Lôi lão đại tha thứ mà cô lại trở mặt rồi? Ly Mỹ Vân, cô đã giành được Kỳ Ngạo rồi, hơn nữa người hắn yêu chính là cô, không phải tôi, cô việc gì phải hại tôi đến như thê này chứ?”


“Lôi lão đại, Lôi lão đại, tôi không biết tiểu nha đầu này đang nói cái gì. Xin ngài hãy tin tôi, người Ngạo Thiên thật sự yêu chính là cô!”
Quả thực Ly Mỹ Vân không biết đột nhiên Dao Dao nói như vậy, dù sao nội dung diễn thử cũng không phải là nội dung này.


“Kỳ Ngạo yêu tôi? Ha ha, anh ta yêu tôi, vẫn không nói tên thật với tôi? Anh ta yêu tôi nhưng lại cùng cô có một tình yêu đẹp đẽ, cô tưởng Lôi lão đại là người ngốc sao?”
“Tôi đã nói rồi, đó là bởi vì Ngạo Thiên cần tôi làm lá chắn bảo vệ cho cô.”


“Hả? Là sao? Rốt cuộc cô là lá chắn bảo vệ tôi, hay là tôi là lá chắn bảo vệ cô?” Dao Dao nhíu mày, nhanh chóng nhìn về phía Lôi lão đại:
“Lôi lão đại, trong miệng các người nữ nhân mà Ngự Ngạo Thiên thích là ai, các ngươi nên rõ hơn tôi mới phải chứ.”


“Đủ rồi! Đủ rồi! Tôi mặc kệ trò đùa của đám nữ nhân các cô, người đâu, đem những người này đi cho ta!”
“Vâng.”
“Đợi đã! Lôi lão đại, ông nhất định phải giam giữ tôi?” Dao Dao lớn tiếng chất vấn Lôi lão đại.
“A, tiểu nha đầu, cô uy hϊế͙p͙ tôi?”


“Không phải, tôi chỉ là có lời muốn nói với Lôi lão đại... Có thể không?”
“Nói!”
Dao Dao đảo mắt, đi nhanh đến bên người Lôi lão đại, nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói vài câu.
Sau đó, mặt Lôi lão đại biến sắc, một giây sau, con ngươi hắn chuyển động:


“Tiểu nha đầu, cô nói những lời vô dụng này với tôi, chỉ cần cô có cách chứng minh mình không phải là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên, tôi sẽ thả cô đi, như thế nào?”
“Đương nhiên là được!” Dao Dao cười nham hiểm, hai tay khoanh trước ngực thì thầm:


“Tôi là một thiếu nữ.” Đến giây phút sống còn này, cô không còn để ý tới sự căng thẳng, có thể nhận ra vì bảo vệ tính mạng, cô đã không thèm đếm xỉa đến.
“Không tin ư, các ngươi có thể kiểm tra. Nhưng... tôi hy vọng các ngươi sẽ không có hành động khác!”


Lôi lão đại vừa nghe đến đây, vội vàng giao cho thuộc hạ kiểm tra Dao Dao, đồng thời cấm bọn họ không được phép chạm vào người Dao Dao. Chỉ lát sau có kết quả kiểm tra, quả nhiên giống như lời cô nói.
“Ha ha ha ha, được rồi, tiểu nha đầu, cô đi đi.”
“Cảm ơn Lôi lão đại.”


“Cô không thể đi, Lôi lão đại, cô ấy thật sự là nữ nhân của Ngạo Thiên!” Đến tận giờ phút này Ly Mỹ Vân vẫn không chịu buông tha.
Lôi lão đại đi nhanh đến trước mặt cô, dùng sức bóp cổ cô:


“Con thối tha mẹ kiếp, nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên là thiếu nữ ư? Cô đã nói với tôi nha đầu kia là nữ nhân của Ngự Ngạo Thiên? Cô xem tôi là đứa trẻ lên ba sao? Cả đời tôi ghét nhất là loại người không coi trọng nghĩa khí, hôm nay lão đại tôi sẽ thưởng cho các ngươi, hãy tận hưởng nó!”


“Không...” Đến giây phút cuối cùng, Ly Mỹ Vân vẫn không hiểu nổi, tại sao Lạc Dao Dao đến bây giờ vẫn còn trong trắng?


“Nói thật, sau khi nghe Ly Mỹ Vân nói xong chuyện của tiểu Lạc, phản ứng đầu tiên của tôi chính là... giống như tất cả mọi người chúng tôi đều bị tiểu Lạc cho một trận vậy?” Bên trong xe đang chạy, Long Diệp bất đắc dĩ nói. Tin tất cả mọi người đều có cảm giác như vậy.


Nếu không phải là vì cứu Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, nếu như không phải hắn cho rằng Dao Dao bị hϊế͙p͙ ɖâʍ lòng cũng sẽ không rối như tơ vò suýt chút nữa đẩy Mạc Tuyết Đồng vào cảnh nguy hiểm, kết quả mọi người bị dọa một phen, cuối cùng Dao Dao hiên ngang đi ra, nghĩ lại có cảm giác bọn họ thật uổng công vô ích.


“A, anh không nên tới cứu em.” Ngự Ngạo Thiên khuôn mặt trầm tĩnh cuối cùng cũng nở nụ cười. Hắn vốn hiểu khí phách của Dao Dao, muốn không để ý tới sự sống chết của cô gái nhỏ kia nhưng vẫn không nhịn được, kết quả... trở thành tình huống như bây giờ.