Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 188: Gia nhập hội sinh viên thành công

“A, a, a, a.” Hai tay cô giữ chặt chiếc áo ngủ và giành với Ngự Ngạo Thiên, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa.
“Trời ạ?” Ngự Ngạo Thiên thở dài thất vọng, chầm chậm rút ngón tay trong miệng cô ra.


“Làm sao đây? Phải làm sao đây? Đây là KTX nữ sinh, nếu như bọn họ nhìn thấy anh trong phòng em, thế chẳng phải em...”
“Vậy em cứ giả vờ không có ở trong phòng đi, có phải tốt hơn không?”


“KTX nữ 10 giờ đóng cửa, bây giờ là đúng mười giờ, em mà không ở KTX thì còn phiền phức hơn. Nhanh, anh trốn vào nhà vệ sinh đi!”


“Muốn mình vào nhà vệ sinh? Ngự Ngạo Thiên mình đã bao giờ thảm hại thế chứ?” “Mở cửa xem là ai, nếu xinh thì kéo vào đây ba chúng ta cùng 3p..., như vậy chẳng phải cô ta sẽ không tố cáo em nữa sao.”
“Anh là đồ khốn!” Ngự Ngạo Thiên sao có thể nói ra những lời như thế này chứ.


“Nhóc con, em dám mắng anh hả?” Đôi mắt hắn thoáng lạnh lùng, tay cầm chiếc cằm của cô. Nhưng một giây sau, anh cười tinh quái: “Nếu không đồng ý thì em đứng bên cạnh mà nhìn bọn anh chiến đấu.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Sau khi Dao Dao nói xong thì lập tức hối hận.


“Ồ, bảo bối, hóa ra em hy vọng anh chỉ chơi với mới mình em hả, sao không nói sớm.” Nói xong hắn lại cười tinh quái đè lên người cô.


Dao Dao giờ mới biết mình đã trúng kế. “Đừng, đừng đùa nữa, vẫn nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài vọng lại, cô dùng hết sức đẩy anh ra, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi chạy đến cửa nói: “Đây rồi”.


Kéo cửa ra nhìn là bạn cùng lớp của cô. “Lạc Dao Dao, đây là bài tập của bạn, cảm ơn nhé!”.
“Không, không có gì”.
“Cậu vẫn ổn chứ? Sao mặt lại đỏ thế kia? Có phải sốt rồi không?”
“Ơ, đâu có, đâu có, tớ vừa tắm xong.”
“Thế à... Vậy tớ đi đây.”


“Ừ, tạm biệt.” Cô thở phào một cái, lúc quay vào căn phòng trống trơn không một bóng người. Ngự Ngạo Thiên đâu rồi?
Đợi cô đóng cửa xong Ngự Ngạo Thiên liền đi ra từ nhà vệ sinh...


Ồ, đồ xấu xa này cuối cùng chả phải trốn sao? “Hứ, anh chả phải muốn làm... với bạn em hở? Sao phải trốn chứ?” Dao Dao chua xót chế nhạo.
Ngự Ngạo Thiên đút hai tay vào túi áo nhún vai tỏ ý coi thường: “Em tưởng anh sẽ có hứng thú với những cô gái chưa hết dậy thì à?”


Trong lòng cô run rẩy hồi hộp một cách kỳ lạ là người từng được gặp những người phụ nữ của anh thì đây là một sự thật không thể chối cãi, anh đích thực không có hứng thú với các cô gái. “Đã không có hứng thú như vậy sao còn trêu đùa em?” Cô phồng miệng lên nói rồi nhanh chân chui vào chăn, che kín đầu.


Ngự Ngạo Thiên nhếch miệng cười, vén chăn rồi nằm bên cạnh cô: “Sao thế, ghen rồi hả?”. Ngón tay anh âu yếm gẩy gẩy vào mũi cô.
Ghen á? Không, không thể thế được. “Còn lâu nhé!” Cô chớp mắt quay người đi cố ý không nhìn anh.


Ngự Ngạo Thiên vòng tay ôm eo cô: “Bảo bối, chiều mai anh đưa em ra ngoài chơi nhé.”
“Không có thời gian!”
“Ái chà, em không phải vẫn còn giận lời anh vừa nói chứ?”


“Đã nói rồi, không có, được rồi, được rồi, em đi là được chứ gì?” Cô tránh cho đồ xấu xa này bắt thóp lời cô nói: “Anh sao vẫn chưa đi?”
“Hừ, em nên biết anh vì sao mà đặt phòng KTX đơn cho em rồi chứ?


Cô mở to mắt, giật mình quay đầu lại, nhìn cái cười xảo quyệt của hắn, hắn làm tất cả những thứ này đều có mục đích? Lần này chả phải càng tiện cho việc hắn ở lại phòng cô sao, hừ, đồ xấu xa.


Sáng sớm hôm sau cô dậy thì hắn đã đi rồi, cô ăn sáng xong liền đi đến phòng hội sinh viên.


Tòa nhà ba tầng nằm độc lập ở một nơi rất rộng của khu phía tây học viện, bước vào bên trong là một phòng khách hoa lệ và trang nghiêm, lên đến tầng hai lại là từng căn phòng làm việc, phía cuối chính là địa điểm văn phòng của chủ tịch hội sinh viên.


Đẩy hai cánh cửa gỗ nặng ra, đập vào mắt là sự trang hoàng cổ kính, Kỳ Liên Ngạo Vân đang ngồi trước một bàn làm việc lớn, trước mặt anh đang đứng 10 ứng cử viên.


“Xin lỗi hội trưởng Kỳ Liên, xin lỗi phó hội trưởng Cố, em đến muộn.” Dao Dao cúi đầu xin lỗi rồi vội đến xếp hàng cùng với các ứng viên.
“Không sao, em đến rất đúng giờ.” Kỳ Liên Ngạo Vân cười nhẹ nhàng, mắt nhìn Cố Tiểu Minh đang đứng bên cạnh.


“Hội sinh viên lần này sẽ chiêu mộ thêm một thành viên, qua so sánh và sàng lọc, chúng tôi quyết định lựa chọn bạn Lạc Dao Dao sẽ gia nhập hội sinh viên”. Sau khi kết quả được công bố, tất cả mọi người đều lộ vẻ thất vọng.


Nhưng có duy nhất một bạn nữa đứng phía cuối bên tay phải không hài lòng chất vấn: “Vì sao chọn cô ấy?”
Cô gái này cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt hài hòa và xinh đẹp, tương xứng với bộ tóc dài vừa phải, thấy rõ cô là một người giỏi giang và ghê gớm.


“Bạn Phong Khả Hinh, đây là quyết định của hội sinh viên chúng tôi, không nhất thiết phải giải thích với bạn chứ?”
“Phó hội trưởng Cố, đã tuyển cử thì phải công khai, vậy tuyển chọn được rồi cũng nên công khai chút chứ nhỉ?”


“Cái này...” Cố Tiểu Minh khó xử đưa mắt nhìn Kỳ Liên Ngạo Vân, lí do chủ yếu chọn Lạc Dao Dao chình là vì người tiến cử cô là Kỳ Liên Ngạo Vân, chỉ vậy thôi. “Vì thành tích của bạn Lạc Dao Dao nên chúng tôi chọn bạn ấy.”


“Thành tích tốt là có thể được chọn à? Theo tôi được biết, thành tích của phó hội trưởng Cố cũng không phải đứng đầu trong danh sách.” Giọng nói của Phong Khả Hinh rất là gay gắt. Sau khi nói xong cô khoanh tay trước ngực, cười một cách khiêu khích.


Dao Dao ở bên cạnh bối rối cau mày lại, cô không muốn vì chuyện này mà liên lụy đến Kỳ Liên Ngạo Vân. “Thôi được rồi, hay là tôi...”


“Bạn Lạc Dao Dao không chỉ thành tích học tập tuyệt vời mà từ cấp hai đến cấp ba đều đã từng đảm nhiệm chức vụ trong hội học sinh, trong khi Phong Khả Hinh bạn chỉ đảm nhiệm chức vụ phó hội trưởng hội học sinh thời cấp ba thôi, vì vậy chúng tôi đã lựa chọn bạn Lạc Dao Dao.” Kỳ Liên Ngạo Vân nói một cách chậm rãi rồi đưa lí lịch của Dao Dao cho Phong Khả Hinh xem.


Nhưng vấn đề là... Khi cô điền vào cột “Đảm nhiệm chức vụ” đã từng ghi là chưa từng đảm nhiệm một chức vụ nào, sao bây giờ lại biến thành cô đã từng đảm nhiệm chức vụ thành viên hội học sinh thời cấp hai và cấp ba chứ?


Phong Khả Hinh lướt qua lí lịch, cau mày không can tâm: “Được, hội trưởng Kỳ Liên, vậy thì tôi sẽ xem thử coi bạn Lạc Dao Dao này có bản lĩnh gì, nếu như cô ấy làm không được, tôi sẽ trở thành người thay thế chứ?”
“Dĩ nhiên.”


Đặt lí lịch xuống, Phong Khả Hinh day trán, trừng mắt nhìn Lạc Dao Dao rồi đi ra ngoài phòng làm việc của hội trưởng hội sinh viên.


“Kỳ Liên học trưởng, lý lịch của em sao lại thế?” Lúc mọi người lần lượt rời đi, Lạc Dao Dao nhìn lý lịch của mình, quả nhiên cột đảm nhận chức vụ đã bị điền đầy chữ.


“Ha ha, em đúng là đồ ngốc, nếu không viết như vậy sao có sức thuyết phục chứ?” Kỳ Liên Ngạo Vân vươn tay ra gập đầu cô xuống.
“Đây là những cái anh viết cho em?” Nhìn kỹ nội dung trên bản lý lịch, không chỉ sửa mỗi hàng đó, còn có rất nhiều chỗ cũng bị sửa.