Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 184: Dao Dao Thật Thông Minh

“A”. Sợ bản thân phát ra tiếng thét chói tai, vì thế mà Dao Dao dùng một tay để che miệng lại.


Cô đang thấy cái gì là cái gì đây chứ? Dù rằng đã nghe tiếng tăm không mấy tốt đẹp về tổ chức xã hội đen của hắn, cũng biết đôi tay hắn cũng không sạch sẽ gì nhưng đây là lần đầu tiên mà cô tận mắt chứng kiến Ngự Ngạo Thiên giết người. Không nghĩ tới hắn ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, tựa như đây chỉ là một chuyện cực kì bình thường, cứ như vậy mà dễ dàng cướp đi tính mạng của một người sao? Chậm rãi đưa đôi mắt đầy hoảng sợ đối mặt với gò má và thân hình dính đầy máu, thậm chí cả gương mặt đẹp trai đó cũng bị nhuộm một màu đỏ tươi đến chói mắt. Trên khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười quỷ dị mà tà mị.


Bừng tỉnh trong giây lát…
Cô cảm thấy trên người hắn như ẩn chứa một linh hồn ác ma khát máu, tự dưng bản thân không rét mà run đến kì lạ…


Ngự Ngạo Thiên buông tay ra, chiếc cúp rơi “lạch cạch” trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, hắn lấy khăn tay tao nhã lau sạch khuôn mặt mình, chậm rãi nhìn về phía Dao Dao: “Ai kêu em đến đây?” Âm thanh u ám như từ hang sâu tăm tối nào đó phảng phất đến làm cho ai đó liền run rẩy.


“Tôi… là tôi đến tìm…”
“Ngạo Thiên, không ổn rồi!” Chưa kịp nghe cô nói xong, Mạc Tuyết Đồng lo lắng đẩy cửa vào: “Lý Cảnh Ty đã tự mình dẫn người đến đây, chúng ta thật là đã trúng kế rồi.”
Cảnh Ty? Tự mình đến? Trúng kế?


Phải rồi, Ngự Ngạo Thiên mới vừa giết người xong, nếu bây giờ Lý Cảnh Ty lên đây bắt gặp cảnh tượng này, không phải là… “Rầm rầm.” Dao Dao căng thẳng trừng mắt thật to. Nhưng trên khuôn mặt của Ngự Ngạo Thiên lại không có chút gì gọi là bất thường cả: “Long Diệp, trước tiên hãy đem xác chết này xử lý trước đã.”


“Là!”
“Ngạo Thiên, máu trên mặt đất và người cậu làm sao bây giờ, nếu như bây giờ xử lý chắc chắn không kịp rồi.” Hàn Ly Thương sắc mặt thật khó coi dò hỏi.
Hắn mở mắt lạnh lùng, ngay thời điểm vừa định mở miệng thì…


Chỉ thấy Dao Dao đột nhiên bước nhanh tới bàn làm việc, cầm lấy một cái dao rọc giấy hướng về cánh tay trái của hắn mà cắt thật sâu mấy dao.
“Cô gái này, cô…” Hàn Ly Thương mở to mắt không thể tin được việc gì đang diễn ra trước mắt mình.


Một giây sau, cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt bị ai đó đẩy ra thật mạnh, mấy người nam nhân mặc thường phục đi vào: “Ngự tổng, chúng tôi nhận được tin tức…”


“Ngự Ngạo Thiên! Nếu như ngày hôm nay anh không nói cho rõ thì em sẽ chết ở phòng làm việc này cho anh xem!” Dao Dao khuôn mặt đầy phẫn nộ cầm dao rọc giấy trong tay đứng ngay chỗ vũng máu.


“Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đột nhiên Lý Cảnh Ty sắc mặt căng thẳng đi vào, vừa định tiến lên phía trước thì...
Dao Dao đem dao rọc giấy hướng đến động mạch chủ mà hét: “Đừng có tới đây!”
“Cô gái, xin hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi là cảnh sát đây.”


“Ngày hôm nay ai tới cũng đều vô dụng! Ngự Ngạo Thiên, anh nói đi, anh hãy nói đi!” Dao Dao điên cuồng gào thét, nước mắt đầm đìa.
“Muốn tôi nói gì?” Hắn đáp trả trong vô cảm.
“Nói anh yêu em! Nói anh yêu em đi! Mau nói đi!”


“Ngự, Ngự tổng, xem ra tâm tình của cô gái kia ổn định lắm, anh tốt hơn là nói đi.” Lý Cảnh Ty lặng lẽ đến bên Ngạo Thiên, nhỏ giọng khuyên ngăn.
Nhưng Ngự Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng như cũ: “Tôi cho cô ba giây để bỏ dao xuống ba hai…”


Lý Cảnh Ty không ngờ được, nghe đồn Ngự Ngạo Thiên máu lạnh vô tình, không nghĩ tới hôm nay lại được chứng kiến thật, đến mức này mà hắn vẫn có thể nói ra được những lời này sao?


Nhưng mà khi Ngự Ngạo Thiên đếm đến một, “cạch cạch” Dao Dao nước mắt đầm dìa buông dao xuống rồi chạy nhào vào trong lòng hắn: “Vù…” gào khóc thật to.


“Lý Cảnh Ty, Ngài đột nhiên tới đây là có chuyện gì sao?” Long Diệp chẳng biết lúc nào đã về tới văn phòng, hắn mỉm cười hỏi thăm Lý Cảnh Ty.


“Ạch… ta…” Lý Cảnh Ty nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng, vết máu trên mặt đất, trên người Ngự Ngạo Thiên và cả cô gái kia nữa… Lẽ nào lại tiếp nhận sai tin tức rồi? “Hừ, đừng nhắc đến nữa, tôi nhận được mật báo, nói rằng Ngự tổng ở đây… xem ra là có người đùa dai rồi.”


“À? Ha, xem ra là trò đùa ác ý rồi, ai lại không biết Ngự tổng của chúng ta là một công dân tuân thủ phấp luật rất tốt chứ vả lại Lý Cảnh Ty ngài cũng biết rằng Ngự tổng đang tranh cư thượng nghị viện mà, chắc là vị nào cũng đang cạnh tranh vị trí này muốn tìm cách đả kích Ngự tổng của chúng ta thôi.”


“Ha ha, đúng rồi, cũng có thể. Long tổng giám đốc, tình hình ở đây là sao vậy?” Lý Cảnh Ty liếc mắt qua Ngự Ngạo Thiên cùng Dao Dao cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi.


“Ai, còn không phải là những cô gái bị Ngự tổng của chúng ta vứt bỏ chạy đến đây làm loạn sao, chúng tôi cũng không lấy gì làm lạ nữa rồi. Nào, Lý Cảnh Ty mời Ngài đến phòng ăn của chúng tôi ở lầu dưới ngồi một chút nào.”


“Không cần, không cần đâu, Long tổng giám đốc. Tôi phải nhanh chóng trở về cục rồi, vậy đi.” Lý Cảnh Ty hướng về Long Diệp cười rồi lịch sự gật đầu chào Ngự Ngạo Thiên dẫn người rời đi.
Lý Cảnh Ty vừa bước chân đi, Long Diệp vẻ mặt liền lạnh xuống, lập tức đóng cửa phòng lại.


“Tiểu La Li, cô không sao chứ?”
Cô chậm rãi buông lỏng hai tay ra khỏi người Ngự Ngạo Thiên, miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại Long diệp: “Tôi không sao.” Ánh mắt tìm đến Ngự Ngạo Thiên, trên mặt hắn vẫn không biểu hiện ra biểu cảm gì. “Bạn tốt của em, tiểu Mạn đến đây tìm anh sao?”


“Cô ta đã sớm rời đi rồi.”


“Cô ấy đi khi nào, tại sao đến bây giờ…” “Keng.” Âm thanh tin nhắn điện thoại truyền đến, cô vội vàng mở điện thoại lên là tin nhắn của Cố Tiểu Mạn. “Hô…” Thở một hơi dài, cô nhàn nhạt nở một nụ cười: “Xin lỗi đã quấy rầy, tiểu Mạn đã về trường học rồi, vậy tôi xin phép đi trước đây.” Nói xong cô liền hướng đến cánh mà đi.


“Ôi, Tiểu La Li, vết thương của cô…” Long Diệp vừa định giữ Dao Dao lại thì cô đã rời đi rồi, hắn chỉ biết bất đắc dĩ nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Ngạo Thiên, thật sự cậu mặc kệ cô ấy sao? Nhưng cô ấy vì cậu, mới…”


Thật lòng mà nói, Dao Dao làm ra được những hành động như vậy, trong lòng Long Diệp vô cùng khâm phục tiểu nha đầu này. Rõ ràng khi mới tới đã vô cùng hoảng sợ như vậy, lá gan cũng nhỏ như vậy, vậy mà lúc hoảng loạn nhất lại khéo léo nghĩ ra biện pháp hóa giải tất cả, đồng thời cũng không có một tia hoảng sợ nào, lợi dụng khổ nhục kế mà lừa gạt được những tên cảnh sát kia, đến cùng cô gái này có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm ra được chuyện như vậy đây?


“Ngạo Thiên.” Cánh cửa đóng chặt lại một lần nữa đột ngột mở ra, Mạc Tuyết lạnh lùng nói: “Lạc Dao ngất xỉu rồi.”


Khi nghe được câu này, Ngự Ngạo Thiên ưu tư đã lâu không ngờ cuối cùng cũng đã phản ứng, hắn giống như mũi tên bắn chạy ra khỏi văn phòng. Hắn không quan tâm đến ánh mắt của ai hay bất luận là cái nhìn của người nào, bồng Dao Dao lên và chạy thẳng đến bệnh viện đa khoa.


Không thể nghi ngờ, ngay thời khắc này… mọi thứ đều đang tĩnh lặng thì Ngự Ngạo Thiên rốt cuộc cũng đã lộ ra vẻ mặt hoang mang rồi…