Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 18: Tầm mắt nóng rực

Tên bại hoại này, đã bị phát hiện chân tướng nhưng hắn vẫn mặt dày vô cớ ăn hϊế͙p͙ cô? Với tay che trước người, cô tức giận chất vấn: "Anh còn không chịu bỏ qua sao?"


"Bỏ qua? Lẽ nào không ai nói với cô, dục vọng một khi bốc hỏa sẽ rất khó dập tắt sao?" Đặc biệt là đối mặt với vật nhỏ mới mẻ như cô.
Đặt cô ngồi lên bàn làm việc, hắn mạnh mẽ đẩy hai tay che trước người ra.


Cảm thụ được tầm mắt nóng rực đang chăm chú nhìn nửa thân trần của mình, cô không khỏi xấu hổ nói không nên lời: "Không nên nhìn, không nên nhìn!"
"Hả? Vật nhỏ, đừng nói là, chỉ nhìn thôi, cô đã bị kích thích?"
"Mới, mới không phải!" Nghiêng đầu đi, cô tránh ánh mắt mãnh liệt của hắn.


Nhưng vào lúc này, một luồng nước xiết mãnh liệt xẹt qua thân thể, nụ hoa đỏ thắm bị hắn ngậm trong miệng liền đứng thẳng, đầu lưỡi tinh xảo không ngừng đùa bỡn điểm mẫn cảm của cô.
"A, ân... Không, không muốn..." Dao Dao mất kiểm soát, giãy dụa, ác mộng chôn sâu 2 năm trước chầm chậm hiện ra.


Cô không muốn, thực sự không muốn nhớ lại chuyện 2 năm trước! "Anh nhất định phải tiếp tục nữa sao? !"
"Hừ? Bảo bối, ta có thể cho rằng cô đang khiêu khích ta?" Buông điểm mẫn cảm kia ra, hắn tà tà cười.
Khuôn mặt Dao Dao lạnh lẽo, phun ra ba chữ: "Ngự Ngạo Thiên!"


Trong giây lát, cả người Ngự Ngạo Thiên trở nên ngây ngẩn, hắn không nghĩ tới nha đầu này đột nhiên gọi tên hắn, không phải cô không nhận ra sao? Không lẽ cô giả vờ ngây ngốc, giả làm heo ăn thịt hổ?


Dao Dao giả vờ bình tĩnh cười cợt: "Thế nào? Sợ chưa? Xem ra anh đã nghe qua tên Ngạo Thiên? Tôi cho anh biết, Anh... Anh ấy là anh trai của tôi, nếu anh dám tiếp tục, cẩn thận bị giết hại cả nhà! ! !"
"... Phốc."
Thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, Dao Dao nhất thời há hốc mồm.


Phải biết, ở Nhật Bản đừng nói nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, vừa nghe tên hắn cũng phải lui ba phần, tại sao người đàn ông này đột nhiên cười? "Tôi, tôi cho anh biết, tôi không nói đùa nha, hắn là lão đại xã hội đen Nhật Bản, đánh chết anh dễ như giẫm chết một con kiến, hiểu chưa? ?"


Thì ra nha đầu này nhớ tên hắn nhưng quên mất mặt hắn, hừ, thật muốn bóp chết cô ngay lập tức! "Ô, cô nói hắn là lão đại xã hội đen Nhật Bản, đây đang ở Trung Quốc, vậy cô gọi hắn đến giẫm chết ta đi!" Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên híp mắt, chậm rãi cúi người đè cô xuống.


"Không muốn, không muốn." Hoảng loạn, cô che lại vai trái, tóc dài vô tình xõa xuống.
Vết sẹo xấu xí kia một lần nữa đập vào mắt hắn...
Đôi mắt thâm thúy trở nên âm u, vẻ mặt cười khẩy bị sự lạnh lẽo thay thế. Chính vì vết sẹo này hắn mới tìm kiếm cô suốt 2 năm qua.


Nhưng mà, vết thương kia trùng hợp với...
Xoay người, hắn bỏ lại nửa thân trần của Dao Dao, bước nhanh rời khỏi phòng làm việc.
"Xong rồi?" Đứng ngoài cửa Long Diệp xấu xa cười hỏi. Nhưng không nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Ngự Ngạo Thiên.


"Long Diệp, ngươi phái người tra cho ta tất cả tư liệu liên quan đến Lạc Dao Dao, càng tỉ mỉ càng tốt! !"
Ạch, vừa nghe xong, thái độ Long Diệp lập tức trở nên nghiêm trọng. Hắn có linh cảm Ngự Ngạo Thiên sắp bộc phát thú tính. "Biết rồi. Ta đi tra ngay. "


2 năm trước hắn không biết tên cô, rốt cuộc bây giờ đã biết, có thể tra ra nguyên nhân, nguồn gốc vết sẹo kia ! !