Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 137: Tìm ngự ngạo thiên tính sổ

Không kịp giải thích với Long Kỳ, Dao Dao bước một bước dài vọt tới trước mặt Ngự Ngạo Thiên: "Tôi có việc tìm anh!"
"Ừm? Ngự tiên sinh, cô bé này là ai vậy?" Hai mỹ nữ bên cạnh Ngự Ngạo Thiên một bên cười híp mắt một bên ôm lấy cổ hắn thật chặt.


Hắn lạnh lùng cười, cầm lấy cốc xúc xắc trên bàn: "Đến chơi xúc xắc cốc với anh đi." hoàn toàn không thấy thắc mắc của hai mỹ nữ cũng không thấy Dao Dao đang nổi giận đùng đùng trước mặt. 


"Được nha, ngày hôm nay Ngự tiên sinh thật đúng là có nhã hứng, chị em em nhất định hầu tới cùng." Hai cô gái nói xong liền cùng Ngự Ngạo Thiên chơi tiếp.


Dao Dao thì càng xem càng tức giận: "Ngự Ngạo Thiên, tôi tìm anh có việc! Tôi tìm anh có việc! Tôi tìm anh có việc đó!" Đoạt lấy cốc xúc xắc trực tiếp ném một phát mạnh trên đất.


Trong nháy mắt, phòng bao chướng khí mịt mù này rơi vào một mảnh tĩnh mịch, hai cô gái hung dữ nhìn về phía Dao Dao: "Con mẹ nó mày là ai, muốn chết phải không? Lại dám quấy nhiễu Ngự tiên sinh?" 


"Ngự Ngạo Thiên!" Dao Dao lạnh lùng nhìn khuôn mặt không thay đổi của Ngự Ngạo Thiên, mong hắn có thể nói một chút dù là nổi giận cũng được.
"Này, con bé kia, con mẹ nó tao đang nói chuyện với mày đấy!" Một cô gái đứng lên hung hăng đẩy Dao Dao một cái.


Đôi mắt cô lạnh lẽo, gầm nhẹ nói: "Tôi là người yêu của anh ta, các người đi ra ngoài đi! Ra ngoài! Đi ra ngoài!" Tiếng thét của Dao Dao càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. 


Đây là lần đầu tiên Ngự Ngạo Thiên nghe cô chịu thừa nhận mối quan hệ của bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, cũng có thể cảm thấy thái độ cảm xúc khác thường của cô hôm nay.


Hai mỹ nữ liếc nhau một cái, theo bản năng liếc nhìn Ngự Ngạo Thiên mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, thấy hắn không cho bất kỳ phản ứng nào liền cười giễu cợt: "Ha ha ha mày là người yêu của Ngự tiên sinh? Con nhỏ kia, mày tự xưng là em gái của Ngự tiên sinh bọn tao còn tin hơn đấy. Ha, vậy mà lại giả mạo người yêu của Ngự tiên sinh? Thế thì để tao thay Ngự tiên sinh dạy dỗ mày!" Dứt lời, một cô gái vung tay lên thật cao. Lúc hạ xuống lại bị Long Kỳ tiếp được: "Này, cô muốn tôi chặt đứt tay cô sao?"


"Tiểu Long tiên sinh." Cô gái kia hoàn toàn bị sát khí phát ra trên người trên người Long Kỳ làm cho khϊế͙p͙ sợ. 
Hắn lạnh lùng hất tay cô ta ra: "Tôi đếm đến ba các người lập tức cút ra ngoài 3, 2,..."
Còn chưa tới 1 thì phòng bao vốn dĩ náo nhiệt chỉ còn lại ba người Ngự Ngạo Thiên, Long Kỳ và Dao Dao.


"Cảm ơn anh, Long Kỳ..." 
"Không có gì." Long Kỳ nhàn nhạt cười, sau tiếng đóng cửa cũng rời khỏi phòng bao.
Trong nháy mắt, phòng bao yên tĩnh làm Dao Dao có chút không thoải mái, bầu không khí căng cứng mang theo bất an xông tới, cô điều chỉnh lại tâm tình của mình chậm rãi nói: "Ngự Ngạo Thiên, tôi có việc muốn hỏi..."


Không đợi cô nói hết lời, Ngự Ngạo Thiên đứng dậy u ám bóp cổ họng cô: "Nhóc con, lá gan của em thật sự ngày càng lớn đấy, không có sự dặn dò của tôi cũng dám tự mình chạy tới đây?" 


Hắn thật sự rất tức giận, hà, dựa vào cái loại tính cách kia hoàng đế làm sao có thể chịu đựng được việc hậu cung của mình chủ động xuất hiện mà không được gọi? Nhưng... "Ngự Ngạo Thiên, tôi qua đây... đến tìm anh nhất định là có việc gấp, nếu không... anh nghĩ tôi không có việc... thì cần gì phải tìm loại người như anh chứ?"


"Người như tôi?" Trong thoáng chốc Ngự Ngạo Thiên giấu được sát khí trong mắt, tay nắm cổ họng cô ngày càng dùng sức: "Người như tôi là người thế nào?"
"Ngự Ngạo Thiên! Buông... buông tay." Hô hấp càng ngày càng khó khăn, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô trở nên có chút xanh xao. 


Trong nháy mắt, Ngự Ngạo Thiên híp mắt buông lỏng tay ra.
Cô giống như là giành lấy cuộc sống mới vậy, không ngừng thở gấp ồ ồ. Một lúc lâu sau, cô lạnh lùng nói: "Vì sao anh lại mang theo Mạc Tuyết Đồng tới bệnh viện? "


Giờ phút này, Ngự Ngạo Thiên mới hiểu được nguyên nhân cô nhóc này có thái độ khác thường. "À, nói thế nào em cũng là người yêu của tôi, tôi đến thăm người nhà của em chẳng lẽ không thể sao?" Nói xong hắn cười khẩy ngồi trên ghế sofa. 


"Có thể, anh có thể đến thăm người nhà của tôi, cũng có thể cùng Mạc Tuyết Đồng giả mạo là quan hệ bạn trai bạn gái, hơn nữa có thể bảo Mạc Tuyết Đồng giả làm chị em tốt của tôi lừa mẹ tôi, dù sao việc này cũng không làm thương hại tình cảm của ai. Nhưng..." Giọng điệu thay đổi, cô chớp mắt tay nhỏ bé nắm lại thành quyền: "Tại sao anh lại bảo Mạc Tuyết Đồng gọi bố tôi là ân nhân cứu mạng của cô ta?"


"Đó là chuyện của Tuyết Đồng."


Hà, xem ra lời này của Ngự Ngạo Thiên có ý là không phải hắn bảo Mạc Tuyết Đồng nói như vậy? Được! "Ngự Ngạo Thiên, 12 năm trước anh đi Nhật, tại Nhật mới quen Mạc Tuyết Đồng, xin hỏi Mạc Tuyết Đồng lúc đó đang ở Nhật làm thế nào lại quen bố tôi? Huống chi là 14 năm trước được bố tôi cứu ra từ trận hỏa hoạn ở khu biệt thự hoa mỹ kia?" 


Lúc Long Diệp báo cho Ngự Ngạo Thiên hắn biết chỉ số IQ của Dao Dao là 200, hắn đã cảm giác được cô nhóc này thông minh, giờ phút này thông minh của cô càng lộ rõ nhất là tìm ngay được điểm mâu thuẫn mấu chốt nói trúng tim đen. "Cô nhóc này, em nói nhiều như vậy đến tột cùng là muốn nói cái gì?"


"Tôi muốn nói cái gì trong lòng anh đã rõ rồi đấy thôi!" Ở bệnh viện sau khi nghe mẹ nói chuyện Mạc Tuyết Đồng, vì tai nạn xe cộ Dao Dao đã mất trí nhớ, làm thế nào cũng không nhớ nổi chuyện hỏa hoạn ở khu biệt thự hoa mỹ 14 năm về trước càng không dám đi hỏi mẹ, vì cái chết của bố vẫn luôn là bãi mìn hai mẹ con không muốn chạm đến.


Rời bệnh viện, đầu tiên cô dùng điện thoại di động lên Internet tìm tòi về vụ hỏa hoạn ở khu biệt thự hoa mỹ, đúng là tiếc nuối! Trên Internet vậy mà lại không có bất kỳ manh mối nào về vụ hỏa hoạn này. 


Phải biết rằng bố thân là nhân viên quan trọng của quốc gia, dĩ nhiên có thể tham dự vào vụ án này có thể thấy được tầm quan trọng của nó, theo lý thuyết trên web không thể nào ngay cả chút xíu bản tin cũng không có! Cho nên...
Vụ án này nhất định là bị Chính phủ che giấu.
Nhưng mà... 


Ngự Ngạo Thiên vậy mà lại bảo Mạc Tuyết Đồng đặc biệt đi tìm mẹ cô đồng thời nhắc đến vụ án này, như vậy... "Ngự Ngạo Thiên, tôi nghĩ... người thật sự bị hại trong vụ án này là anh sao?"


Trong nháy mắt, trong mắt Ngự Ngạo Thiên lộ rõ sát khí không thể nghi ngờ, hắn ném mạnh Dao Dao xuống ghế sofa, hai tay gắt gao bóp cổ cô. "Nhóc con, thông minh của em sẽ thật sự hại chết em đấy!"


"Đừng." Đại não thiếu oxi không ngừng truyền đến tiếng “ong ong”, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghẹn đến đỏ bừng, khóe miệng lại phảng phất một nét cười yếu ớt. 


Nụ cười này vào trong mắt Ngự Ngạo Thiên lại là châm chọc, con ngươi của hắn giãn ra, cảm xúc phẫn nộ lại sâu thêm một chút: "Nhóc con, em vậy mà lại âm mưu với tôi?"


"Không... không phải. Tôi... không có... không có... âm mưu với anh!" Âm thanh ngày càng yếu ớt, hô hấp ngày càng khó khăn. Cô có thể cảm giác được Thần chết đang vẫy tay với cô. Bỗng, cổ áo vai trái của cô tuột xuống, vết sẹo xấu xí kia như ẩn như hiện phản chiếu vào trong mắt của Ngự Ngạo Thiên, giây tiếp theo, hắn bóp chặt cổ Dao Dao, cuối cùng tay không kiềm hãm được tăng thêm mấy phần sắc bén.