Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 110: Bị đẩy xuống hồ bơi

“Tiểu Lạc, cô lại thua rồi!”
“A!” Dao Dao chợt lấy lại tinh thần.
Ngự Ngạo Thiên lúc này mới lúc này mới bỏ bàn tay đang thâm nhập trong quần của cô ra. Thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng nhìn mọi người.
“A cái gì? cô lại thua rồi tiểu Lạc, là lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"


Rốt cục cũng thoát khỏi sự trêu chọc của Ngự Ngạo Thiên, cô do dự một chút, khẽ cười nói: “Lời thật lòng đi.”


“Được, cô nói tên một người cô đã từng yêu, có thể là bây giờ, cũng có thể là trước kia. Nhưng, nhất định phải là tình yêu nam nữ đó, đừng nói là ba của cô, hay chú gì đó...”


Những người này làm sao vậy? Thế nào cứ chọn những vấn đề cô mà không muốn trả lời? Cái tên cô có thể nói ra cũng chỉ có Phong Thần Dật, bất luận cũng đã là quá khứ, còn... hiện tại. “Quên đi, tôi tiếp tục chọn đại mạo hiểm.” “Thật là!”


"Bảo bối, em có thể nói tên bạn trai trước đây của mình, nếu không phải là hắn, em cũng không cho là anh đi? Anh cũng thật muốn biết hắn là ai, để cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã rời bỏ em.” Bên tai truyền đến tiếng thì thầm của Ngự Ngạo Thiên.


Cô nhíu mày, nếu như Phong Thần Dật là một người không ai biết đến, cô đương nhiên sẽ nói ra nhưng không phải như vậy, cô đặc biệt tin tưởng đến nửa thành phố này đều biết tên của hắn. “Tôi không nhớ rõ tên anh ta.”


“Hừ, em quả là bạc tình.” Ánh mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên một tia lạnh lùng, hắn vừa nhìn đã biết Dao Dao đang nói dối.
“Được, nếu đã chọn đại mạo hiểm, em hãy chọn một người khác phái ở đây rồi hôn môi người đó.”


"...” Choáng váng, hiện tại cô có thể nói không chơi nữa hay không? Nếu như chọn Ngự Ngạo Thiên thì không phải là như ý muốn của hắn rồi sao, nhưng cô không thể cho mọi người biết mối qua hệ của cô và hắn được. Nếu hôn người khác, không cần phải nói khi trở về Ngự Ngạo Thiên sẽ lột da cô mất, bản thân cô thật sự không qua nổi cửa này.


Trời ơi, chỉ là một trò chơi thôi mà, dù sao cũng không cần phải... đùa đến mức này chứ?
"Nhanh lên, tiểu Lạc, mau chọn đi. Gợi ý cho cô một chút, hôn má cũng được nhé.”


"Đúng vậy, tiểu Lạc, cô chắc là chọn tiểu Hạ nhỉ? Dù sao anh ta cũng bảo vệ cô như vậy mà.” Lần thứ hai mọi người lại gán ghép Dao Dao với Hạ Nhậm Lương. Trong lòng cô thực sự còn có cả ý muốn chết.


Lúc này, Ngự Ngạo Thiên ở một bên nhìn thấy khuôn mặt cô rất khó coi, theo bản năng liếc nhìn Long Diệp ở bên cạnh.
Long Diệp hiểu ý cười nói: “Các vị, ngày hôm nay Ngự tổng đã chuẩn bị pháo hoa cho mọi người, hiện tại lập tức cho châm pháo, không bằng chúng ta chơi đến đây thôi.”


“Thật sao? Chúng ta mau đi xem pháo hoa đi.” Sự chú ý của mọi người rời đi, Dao Dao nhất thời như trút được gánh nặng thở dài một hơi...
“Bộp bộp bộp”. Pháo hoa được bắn lên, trong ánh mắt mọi người tràn ngập sự vui vẻ.


Lúc này, Long Diệp đứng ở trên bục cao: “Cảm ơn mọi người tuần này đã cực khổ nỗ lực, lần hợp tác đầu tiên của Bác Sâm và Phong thị mới có thể thành công như vậy.”
Dưới bục dấy lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mặc dù tất cả mọi người lòng biết rõ lần này ai mới thật sự là anh hùng.


"Phong thị?” Dao Dao đứng một bên đầu óc mơ hồ, dường như có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Long Diệp.


Hạ Nhậm Lương ở bên cạnh cười cười: “Dao Dao cô đừng nói với tôi, từ đầu tới cuối cô không biết hợp đồng ủy thác ngân sách kia là do tổng giám đốc của Phong thị Phong Thần Dật giao cho công ty chúng ta đó.”


“A?” Quả thật là cô không biết, người giao hợp đồng ủy thác ngân quỹ là Phong Thần Dật, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?
"Được rồi, tôi sẽ không làm mất thời gian của mọi người nữa, ngay bây giờ... bữa tiệc đêm nay bắt đầu, mọi người cứ vui chơi hết mình đi.”


Khi Long Diệp vừa dứt lời, hai, ba đồng nghiệp kích động cầm lấy rượu sâm banh ở trên bàn, bật nắp bắn lên không trung, lại có mấy người trực tiếp nhảy xuống hồ bơi mặc sức chơi đùa. Khung cảnh lúc này nghiễm nhiên trở nên rối loạn.


“Ôi, khụ, khụ.” Lúc này, bên cạnh bể bơi có mấy nữ đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Dao Dao: “Thật ra lần này người thật sự có công chính là tiểu Lạc, có đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Chúng ta nên cảm ơn cô ấy như thế nào đây?”


Những lời này vừa phát ra, mấy nữ đồng nghiệp cười quỷ dị, tiến đến hợp sức nâng cô lên...
“Các cô!” Không chờ Dao Dao và Hạ Nhậm Lương đứng bên cạnh kịp phản ứng gì, cô liền bị mấy nữ đồng nghiệp ném xuống bể bơi.


Tuy bây giờ là mua hè, nước trong bể bơi không lạnh lắm, nhưng đối với người không có kỹ năng bơi như Dao Dao mà nói là một lọa hành hạ.
Bên ngoài bể bơi truyền đến âm thanh mọi người vui đùa ầm ĩ, bên trong bể bơi, Dao Dao lộ ra vẻ mặt thống khổ không ngừng vùng vẫy.
“Cô ấy không biết bơi?”


“Không thể nào, như này đùa quá trớn rồi!” Chỉ chốc lát sau, mọi người đã nhận ra có gì đó không thích hợp.
"Ngạo Thiên, hình như tiểu Lạc không biết bơi.” Long Diệp ngồi ở trên ghế sa-lon cách đó không xa rất nhanh nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên.


Hắn không nói gì, lập tức đứng dậy vọt tới chỗ bể bơi.
Nhưng khi hắn đến bể bơi vừa muốn nhảy xuống thì, chỉ nghe...
“Ùm” một tiếng, Hạ Nhậm Lương đã nhảy xuống bể bơi!
“A, tiểu tử kia thật hăng hái nha.” Long Diệp cười xấu xa vỗ vỗ lên vai Ngự Ngạo Thiên.


Hắn lạnh lùng đứng trên bể bơi, ánh mắt dừng tại một đôi nam nữ đang từ từ bò lên bờ ở cách đó không xa, con ngươi thâm thúy không khỏi trầm xuống...
“Khụ, khụ.” Vừa được đưa lên bờ, Dao Dao khổ sở ho nước ở trong miệng ra ngoài.


“Dao Dao, Dao Dao? Cô không sao chứ?” Hạ Nhậm Lương khẩn trương vuốt lưng cho cô.
Lúc này, mấy nữ đồng nghiệp vây quanh: “Mau, mau lên, tiểu Hạ mau hô hấp nhân tạo, đây chính là cơ hội tốt.”
"Đúng vậy, đúng vậy.”


Nghe âm thanh ồn ào xung quanh, Hạ Nhậm Lương nắm chặt tay, hai tròng mắt trong suốt tối sầm lại: “Các người câm miệng!”
“Ồ, làm gì mà giận dữ như vậy chứ, chúng ta là đang giúp anh đó.”


“Tôi còn cần các cô giúp sao? Nếu không phải các cô đẩy Dao Dao xuống bể bơi cô ấy có bị sặc nước không? Tôi có thể lý giải hành động này của các cô là đang ghen tỵ sao?” Hạ Nhậm Lương từ trước đến nay ôn hòa, lần này rõ ràng cực kỳ tức giận.


Mấy nữ đồng nghiệp xem náo nhiệt không cam lòng trừng mắt liếc hắn, mặt xám xịt đứng sang một bên.
"Khụ, khụ. Hạ Nhậm Lương… Tôi, tôi không sao.” Dao Dao dần dần lấy lại tinh thần, theo bản năng kéo gấu quần Hạ Nhậm Lương.


Thấy vậy, hắn vội vàng lấy áo khoác bên cạnh khoác lên người cô: “Dao Dao, tôi đưa cô về.”
“Không sao, tôi tự về được rồi.”
“Tôi đưa cô đi!” Lần này khẩu khí của Hạ Nhậm Lương rất là kiên quyết.


Nhưng... cô cũng không muốn cho Hạ Nhậm Lương biết chỗ ở hiện tại của mình ở đâu, bỏ đi, đến chỗ mẹ cô vậy: “Làm phiền anh.”
Hạ Nhậm Lương ôn nhu cười, đỡ cô đi về phía cửa...