Nghe hắn lặp lại lần nữa, cô nhìn sang sắc mặt hắn...
Xong... Xong rồi, hắn căn bản không phải loại người đàng hoàng, khí chất tao nhã chỉ là lớp vỏ bọc của tên sắc lang thôi, không gian khép kín này đã làm hắn lộ bản chất!
Dao Dao thất kinh muốn chạy trốn, nhưng vừa đứng lên liền bị Ngự Ngạo Thiên kéo lại: "Bảo bối, trong này không gian đóng kín, cô có thể chạy đi đâu?" Bị hắn dùng sức lôi kéo, cô dường như ngồi vào lòng Ngự Ngạo Thiên.
Sức lực thật lớn!
Trong khoảng cách gần, cô thấy rõ khuôn mặt hắn không chút tỳ vết, mùi nước hoa như đầu độc lòng người, nhưng cô không những không say mê, trái lại càng hoảng sợ, khẽ run rẩy.
"Cô không nói tức là đồng ý? Quả nhiên là cô gái hào phóng."
Thần thái âm u, ngôn ngữ mê hoặc, dáng vẻ nam nhân lúc này khiến Dao Dao cảm thấy quen thuộc nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. "Không, tôi không đồng ý, anh chớ làm loạn!"
"Hừ? Phản ứng rất tốt. Nghe như đang gọi ta đến nếm thử mùi vị của cô."
Giọng nói say lòng người của hắn vang vọng bên tai cô. Không chờ cô kịp phản ứng, một giây sau, cô cảm thấy một bờ môi bá đạo đặt lên môi mình. "A..."
Tay cô chống đỡ lên ngực nam nhân, nỗ lực muốn đẩy hắn ra nhưng vô hiệu, nụ hôn bá đạo mang hơi nóng rực như muốn hòa tan đôi môi mềm mại của cô.
Dường như hắn vẫn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi cứng rắn cạy răng cô ra, xâm lược càng sâu.
"A, a..." – kháng cự đứt quãng, mắt Dao Dao mở lớn, tràn ra một tia ướt át.
Lưỡi bị hắn không ngừng khiêu khích, phiên giảo, mùi vị ngọt ngào phảng phất tràn đầy khoang miệng, Dao Dao run rẩy, nỗ lực chống cự, không cách nào dừng sự xâm lược của hắn, trái lại kích thích ý muốn chiếm hữu đàn ông.
Bàn tay lớn không đứng yên, chậm rãi hướng đến trước ngực cô...
Dao Dao kinh hoảng, đôi mắt ánh lên tia hoảng sợ, người đàn ông này thoạt nhìn vô cùng tao nhã, cao quý, sao có thể trắng trợn hành động hạ lưu như vậy? Điều quan trọng là đang ở công ty a, hắn không sợ bị sa thải sao?
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô giãy dụa tránh né nhưng vẫn bị nam nhân tóm được.
Bàn tay lớn cởi quần áo cô ra. Một tia lạnh truyền đến, Dao Dao đột nhiên giật mình.
Không...
Không muốn, cô không muốn trải qua cảm giác ngột ngạt hoảng sợ 2 năm trước! ! !
"A, a..." âm thanh cầu cứu bị nam nhân nuốt vào toàn bộ, đến khóe miệng chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào mê người, càng ngày càng khiến hắn ham muốn bắt nạt.
Bàn tay lớn xẹt qua da thịt trắng mịn của cô, Dao Dao phản ứng vô hiệu, hai tay chống trước ngực hắn dần dần không còn sức lực...
Lúc này, hai mắt Ngự Ngạo Thiên hơi mở ra, ánh mắt tà lẫm mang theo tia thất vọng. Hắn muốn hưởng thụ cảm giác giãy dụa của con cừu nhỏ trong lòng, nếu cô biến thành một con cá chết, hắn tình nguyện đi đùa bỡn cùng búp bê hơn.
"Linh... Linh... Linh..."
Điện thoại đột nhiên vang lên, Dao Dao lập tức hi vọng, không chờ cô phản ứng, Ngự Ngạo Thiên chủ động kết thúc nụ hôn tràn ngập bá đạo.
"Hô, hô, hô" – cô thở hổn hển, vung tay lên: "Anh thật quá đáng!! Hạ lưu!!" Hướng về gương mặt đẹp của hắn đánh tới...