Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 90: Một kế hoạch


Sở Thiên Hi vừa nghe, chỉ sợ chân tướng bại lộ. Nhanh chạy đến bên cạnh Sở Thiên Ngạo: "Anh trai, thôi đi, em cũng không muốn so đo với cô ta như vậy! Em cũng không có ý định để cô ta nói xin lỗi em, anh bảo cô ta cút ra khỏi nhà họ Sở là được!"

Trên đầu Mạc Tiểu Hàn cũng bị đập, chắc cũng rất đau chứ? Đáng tiếc là tóc che mất, rốt cuộc không thấy được có máu ứ đọng và sưng đỏ hay không. Nếu mới vừa rồi nện vào mặt cô ta thì tốt rồi!

Trong lòng Sở Thiên Hi ác độc nghĩ.

Sở Thiên Ngạo đau lòng sờ sờ tóc em gái: "Thiên Hi, còn đau không?"

Sở Thiên Hi làm bộ uất ức cong miệng lên: "Thật là đau. Nếu ba mà biết em bị người ta khi dễ như vậy, nhất định sẽ đau lòng muốn chết."

Nghe Sở Thiên Hi nhắc tới ba, sắc mặt Sở Thiên Ngạo trầm xuống. Gương mặt lạnh lùng đi tới gần Mạc Tiểu Hàn nói: "Mạc Tiểu Hàn, xin lỗi em gái tôi mau."

Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc trợn to hai mắt. Cái gì? Mới vừa rồi là Sở Thiên Hi nhào tới đụng vào con dao. Chứ cô hoàn toàn không cố ý muốn đâm bị thương cô ta!

Lại nói cô ta còn dùng chén canh đập vào đầu cô! Bây giờ vẫn còn sưng đau nóng hừng hực! Tại sao còn muốn cô nói xin lỗi!

Mạc Tiểu Hàn quật cường cắn chặt đôi môi. Kiên quyết không xin lỗi.

Con ngươi Sở Thiên Ngạo trở nên khát máu: "Mạc Tiểu Hàn, rốt cuộc cô có nói xin lỗi không!"

Yên lặng. Trả lời hắn vẫn là Mạc Tiểu Hàn quật cường yên lặng.

Sở Thiên Hi ở bên cạnh giơ chân: "Anh trai, anh xem cô ta! Cô ta còn không biết nhận lỗi! Nhốt cô ta vào phòng tối đi! Để xem cô ta còn có thể lớn lối như vậy không!"

Đôi mày nồng đậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại thật chặt. Ánh mắt sắc bén nhuốm tia máu nhìn chăm chú vào Mạc Tiểu Hàn, lạnh lùng mở miệng:

"Gọi Dư Phongtới đây, ném cô ta vào phòng tối đi!"

Phòng tối của nhà họ Sở ở một góc rất xa, chỉ có những người giúp việc phạm phải sai lầm lớn mới có thể bị nhốt vào nơi đó. Nơi đó quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, lạnh lẽo u tối, người nào ở đó cũng không nán được bao lâu, ý chí kiên cường thế nào đi nữa cũng suy sụp. Nhà họ Sở đã từng nhốt hai người giúp việc ở nơi đó, sau này bị điên luôn.

Trên mặt Sở Thiên Hi hiện lên nụ cười đắc ý: Đấu với tôi sao? Cô còn non lắm? Tôi mới chính là em gái yêu quý của anh trai tôi! Chỉ dựa vào cô là một người phụ nữ ở bên ngoài, trong bụng còn ôm một con đứa con hoang, mà dám đối nghịch với tôi sao!

Thấy nụ cười đắc ý trên mặt Sở Thiên Hi, Mạc Tiểu Hàn cả kinh trong lòng, chắc phòng tối không phải là nơi tốt đẹp gì. Cô lặng lẽ lấy tay sờ sờ túi quần, cũng may, điện thoại di động ở bên trong.

Giọng nói kèm theo tiếng cửa sắt nặng nề, Mạc Tiểu Hàn bị Dư Phong mang theo một đám Quản gia đẩy vào phòng tối. Sàn nhà nhơ nhớp lạnh như băng, không gian trong phòng đen kịt, gần như không thấy được một chút ánh sáng. Ngột ngạt, lạnh lẽo, kinh khủng, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Mạc Tiểu hàn về phòng tối.

Co rúc ngồi ở góc tường, Mạc Tiểu Hàn dúi đầu vào khuỷu tay. Buồn cười! Mới vừa rồi, cô còn muốn mở miệng giải thích, cô cho là Sở Thiên Ngạo ít nhất cũng nghe một chút giải thích của cô, cho là ở chung một chỗ lâu như vậy, Sở Thiên Ngạo hẳn là sẽ hiểu tính cách của cô.

Là cô quá ngây thơ rồi! Cô cho rằng mình là ai! Cũng chỉ là một tình nhân! Một đồ chơi thôi! Khi đồ chơi cùng em gái xảy ra xung đột, dù là đồ chơi đó không có một chút sai lầm, cũng sẽ bị hắn trừng phạt, chán ghét mà vứt bỏ!

“Két két!!!", Tiếng cửa sắt nặng nề bị người từ bên ngoài đẩy ra. Vú Trương ôm một cái mền thật dầy đi vào.

"Đây là cậu chủ nói tôi đưa vào." Mượn ánh mặt trời chiếu vào từ cửa, Vú Trương nhìn Mạc Tiểu Hàn, trong lòng có mấy phần áy náy, bà không nên nói dối, nhưng bà cũng chỉ là một người giúp việc, sau này vẫn còn muốn ăn ở miễn phí trong nhà họ Sở, bà làm sao dám không nghe lời Sở Thiên Hi.

Thấy Mạc Tiểu Hàn không nói lời nào, Vú Trương lại nói thêm một câu: "Cậu chủ vốn nhất thời tức giận, chờ khi ngài hết giận sẽ đón cô ra ngoài! Cậu chủ rất đau lòng vì cô, nếu không sẽ không nói tôi đưa tấm mền dầy như vậy tới đây."

Cái mền này là của cậu chủ, hoàn toàn là lông cừu, giá tới mấy vạn, cứ như vậy bị ném xuống tấm đệm bẩn thỉu trên sàn nhà, vú Trương cũng cảm thấy không đáng giá.

Mạc Tiểu Hàn vẫn không nói chuyện. Cô mệt quá, không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Cô cũng thật thất vọng, Sở Thiên Ngạo đối với cô, thậm chí ngay cả một chút tin tưởng cũng không có.

Vú Trương thở dài, đi ra khỏi Phòng tối. ”Cạch!" theo tiếng đóng cửa, tất cả lại rơi vào đen tối.

Ngày mai ba sẽ phải làm phẫu thuật rồi. Hi vọng Sở Thiên Ngạo sẽ không nuốt lời. Chờ phẫu thuật làm xong, cô nhất định phải nghĩ biện pháp rời đi. Nhịn! Nhịn thêm một ngày cũng tốt!

Mạc Tiểu Hàn lấy điện thoại di động ra, gọi cho chị Lâm Vũ Yên: "Chị, em là Tiểu Hàn."

Lâm Vũ Yên đang ở quầy rượu cùng một đám người đàn ông lêu lổng, bị điện thoại của Mạc Tiểu Hàn làm cho rất mất hứng, không vui nói: "Đó là cha cô, cũng không phải là cha tôi! Cô tự đến bệnh viện thăm ông ấy đi!"

Trong lòng Mạc Tiểu Hàn vô cùng đau xót, ở thời điểm này, ngay cả chị mình mà cũng nói những lời như vậy. Nhưng, cô vẫn nhịn được kích động muốn cúp điện thoại, ôn tồn cầu xin Lâm Vũ Yên: "Chị, ngày mai em không thể đi thăm ba được, chị giúp em đi xem một chút thôi. Nhớ, chờ ba phẫu thuật xong rồi, chị lập tức đem ông ấy dời khỏi bệnh viện đó."

"Dời đi? Dời đi đâu? Không có Sở đại Tổng giám đốc bỏ tiền cho ông ấy trị liệu sau phẫu thuật, thì dù phẫu thuật có thành công đi nữa thì cũng như không! Tôi không có tiền cho ông ấy tiếp tục trị liệu!"

"Chị, chuyện tiền nong chị không cần lo lắng, em có tiền. Em có một quỹ bảo hiểm ở ngân hàng XX, bên trong có mười mấy vạn tiền mặt, còn có một chút trang sức. Em nói mật mã cho chị biết, chị cầm số tiền kia, đưa ba và dì Lâm đi thôi!"

Không thể không nói, Sở Thiên Ngạo là một ông chủ cực kỳ phóng khoáng. ở cùng với hắn chỉ ngắn ngủi hơn hai tháng, Mạc Tiểu Hàn đã tiết kiệm được số tiền không nhỏ.

Vừa nghe nói Mạc Tiểu Hàn có một số tiền lớn, ánh mắt Lâm Vũ Yên nhất thời lóe ra những tia sáng tham lam.

"Tốt. Em nói cho chị biết mật mã quỹ bảo hiểm, chị bảo đảm đưa ba chuyển đến một bệnh viện an toàn."

Nghiêm túc ghi nhớ mật mã, Lâm Vũ Yên cảm thấy cần thiết phải thăm hỏi đứa em gái đã trở nên người có tiền này.

"Tiểu Hàn, em mang thai? Sở Thiên Ngạo rất cao hứng đúng hay không? Có thưởng cho em rất nhiều tiền không?" Lâm Vũ Yên vừa đố kỵ vừa hâm mộ.

Mạc Tiểu Hàn cười khổ một tiếng: "Hắn làm sao lại cao hứng? Đứa bé này căn bản không phải của hắn. Hắn hiện tại đang nhốt em ở trong nhà lao!"

Lâm Vũ Yên trong lòng một hồi cao hứng, ngoài miệng lại giả mù sa mưa: "Chuyện gì xảy ra? Tiểu Hàn, đứa bé này rốt cuộc là của ai?"

Mạc Tiểu Hàn thở dài: "Chị, bốn tháng trước, có một người đàn ông giả mạo bạn bè của chị gọi điện thoại cho em, nói chị uống say ở khách sạn, muốn em đón chị về nhà. Em đến khách sạn, vào gian phòng hắn nói, kết quả không tìm được chị, lại bị một người đàn ông cưỡng gian. Đứa bé trong bụng này, chính là của người đàn ông đó!"

Lâm Vũ Yên thất kinh, đêm đó lại khiến Mạc Tiểu Hàn mang thai? Nhưng người đàn ông đêm đó cũng chính là Sở Thiên Ngạo a! Thế nhưng Mạc Tiểu Hàn lại không biết? Vậy Sở Thiên Ngạo có biết không?

"Này, Tổng giám đốc Sở biết đứa bé này không phải con của hắn sao?"

"Hắn biết. Bởi vì thời gian em ở với hắn chưa dài. Mà thời gian em mang thai lúc chưa gặp hắn. Hắn tính toán ngày thì cũng biết."

Quá tuyệt vời! Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo đều không biết! chuyện đó không bại lộ. Con ngươi của Lâm Vũ Yên đảo lòng vòng, một chủ ý nổi lên trong đầu của cô. Thật tốt quá, thật là trời ban cơ hội tốt, trời cao muốn cho cô phát tài! Cô đang lo thiếu mấy triệu nợ đánh bạc không có cách nào để trả. Lần này tốt lắm! Trời cao lại tặng cho cô một quà tặng thật lớn!

"Tiểu Hàn, em nói em đang bị nhốt vào nhà lao? Nhà nhà lao ở đâu? Chị tới cứu em!" Lâm Vũ Yên làm bộ tốt bụng.

"Chị......" Mạc Tiểu Hàn một hồi cảm động. Vào thời điểm mấu chốt, vẫn còn người thân của mình có thể dựa vào được a! Mặc dù không phải là người chị ruột thịt, nhưng có thể quan tâm cô như vậy, cô đã rất cảm động, "Không được, nhà họ Sở đề phòng rất nghiêm ngặt, không phải chị muốn cứu em là có thể cứu được. Trừ phi Sở Thiên Ngạo đồng ý thả em ra!"

Hai mắt Lâm Vũ Yên chuyển động thật nhanh, phải cứu Mạc Tiểu Hàn ra, cứu Mạc Tiểu Hàn ra thì kế hoạch của cô mới có thể thành công! Nhà họ Sở có đề phòng nghiêm ngặt hơn nữa, cô cũng có chỗ trống để chui, Sở Thiên Ngạo rất tín nhiệm Dư Phong.

Dư Phong còn không dễ đối phó sao? Ném cho hắn vài ánh mắt quyến rũ, cởi quần áo một cái, hắn tuyệt đối xin gì được nấy!

"A Phong, đang làm gì đó?" Giọng nói nũng nịu của Lâm Vũ Yên ra vẻ tức giận.

"Vũ Yên, là em a! Sao em lại gọi điện thoại cho anh?" Dư Phong kích động muốn chết. Hắn thầm mến Lâm Vũ Yên gần mười năm rồi, cô chính là nữ thần hoàn mỹ trong lòng hắn!

Nữ thần chủ động gọi điện thoại cho hắn. Hắn quả thật thụ sủng nhược kinh.

"Người ta nhớ anh! Buổi tối có rảnh không? Đến nhà em uống một chén như thế nào?" Lâm Vũ Yên yêu mị nói, từng chữ từng chữ kéo dài âm cuối.

"Có rảnh rỗi, có rảnh rỗi. Nhất định buổi tối anh sẽ tới." Dư Phong để điện thoại xuống, mừng rỡ như muốn bay.

Rốt cuộc đợi đến buổi tối, Dư Phong mang theo hai chai rượu đỏ gõ cửa nhà Lâm Vũ Yên.

Cửa vừa mở ra, kèm theo một làn gió thơm, cánh tay trắng nõn của Lâm Vũ Yênliền quấn lên cổ của Dư Phong. Dư Phong cũng nhanh chóng đem tay dò vào cái váy cực ngắn của Lâm Vũ Yên.

Lâm Vũ Yên giãy dụa toàn thân, đôi môi thoa son đỏ thẫm cọ sát vào cổ Dư Phong, hạ thấp giọng, cố làm ra vẻ quyến rũ nói: "Tối nay phải chăm sóc người ta thật tốt a! Người ta rất nhớ anh đấy!"

Lâm Vũ Yên cũng không hoàn toàn là nói dối. Người đàn ông của cô mặc dù nhiều, nhưng là chân chính giống như Dư Phong đối với cô khăng khăng một mực như vậy, một người cũng không có. Có lúc, cô thật sự cảm thấy cùng Dư Phong ở chung một chỗ là thoải mái nhất. Bởi vì hắn đồng ý vô điều kiện thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô.

Bắp đùi nâng lên, cuốn lấy hông Dư Phong, một bàn tay ngọc thon dài đã bắt đầu trêu đùa giữa hai đùi đang rục rịch chộn rộn của Dư Phong. Dư Phong hít một hơi lãnh khí, không nghĩ tới Vũ Yên tối nay lại nhiệt tình như thế!

Dục vọng bị cô chọc ghẹo e rằng đã muốn phát tiết, đôi tay Dư Phong không kịp chờ đợi đánh úp tới nơi bí hiểm của Lâm Vũ Yên. Ngày hôm qua Lâm Vũ Yên mới vừa làm cùng một người đàn ông, nhưng rất không thỏa mãn, người đàn ông kia mới nửa giờ đã xong chuyện. Hôm nay đang đói khát lắm, bị Dư Phong đột ngột chà xát vần vò như vậy, cả người lập tức mềm nhũn.

Thở hổn hển gục vào vai Dư Phong: "A Phong, ôm em vào giường!"

Dư Phong được lệnh như gãi đúng chỗ ngứa, đây chính là một yêu cầu vừa ý, mừng rỡ hấp ta hấp tấp ôm Lâm Vũ Yên đi tới chiếc giường lớn.

Còn chưa đi đến bên cửa sổ, liền không kịp chờ đợi đã giật chiếc váy trên người Lâm Vũ Yên ra, đầu lưỡi bắt đầu ở trên người cô chạy khắp nơi. Lâm Vũ Yên bị Dư Phong phục vụ cả người đê mê. Giọng nói kiều mỵ hơn vài phần: "Mau tới nha, người ta thật là nhột, mau vào!"

Dư Phong làm sao chịu nổi trêu đùa như vậy, tay chân luống cuống cởi quần áo của mình, bộ vị rục rịch chộn rộn đã tức sùi bọt mép rồi. Nhắm ngay cửa động long lanh này, ấn một cái thật sâu rồi chạy nước rút, khiến Lâm Vũ Yên phát ra tiếng rên thỏa mãn!