Editor: Na~~~~beta: leo leo
Lần này Tạ Như Hạc nghe rõ Thư Niệm nói gì, vốn còn đang buồn ngủ nhưng vào giờ khắc này thì tan thành mây khói. Anh trề môi một cái, rồi lại ngẩng đầu với mái tóc xù lên, không khác gì một tên ngốc.
Không đợi anh có phản ứng, Thư Niệm tựa như khó thích ứng, Thư Niệm có hơi không biết làm sao. Hiển nhiên chỉ có thể lách qua khe cửa nơi Tạ Như Hạc đang đứng.
Máy điều hòa ở phòng này được chỉnh nhiệt độ rất thấp, so sánh với bên ngoài giống như hai thế giới. Tạ Như Hạc ngủ có thói quen sẽ không mở đèn, lúc này bên trong vừa lạnh vừa tối.
Thư Niệm dựa ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào đi tới mép giường của Tạ Như Hạc, yên lặng tự giác bò lên.
Tạ Như Hạc vẫn còn đứng bên cạnh cửa.
Đêm khuya, cô đột nhiên lại đến.
Tạ Như Hạc hoàn toàn không nghĩ ra mình nên phản ứng như thế nào, còn có cảm giác mình đang nằm mơ, đầu óc trống rỗng. Trong đầu liền nảy ra loại suy nghĩ – Thư Niệm sợ tối.
Một lát sau, Tạ Như Hạc đưa tay ấn công tắc bật đèn.
Ánh đèn màu trắng kết hợp màu vàng nhạt, sáng rực như ánh mặt trời.
Thư Niệm đang mặc váy ngủ sợi bông màu vàng nhạt, chiều dài qua đầu gối, cô sợ bị lộ, còn tận lực giật giật váy. Cô leo lên nằm ở vị trí gần tường, ngoan ngoãn kéo chăn che kín mình.Tạ Như Hạc yên tĩnh đóng cửa lại, khóa trái cửa.
Phòng cũng không tính là lớn, không gian thu hẹp giống như giờ phút này bầu không khí trở nên ngột ngạt. Nghe kĩ một chút sẽ không dễ dàng phát hiện ra tiếng động nào.
Tiếng khóa cửa "Tạch" vang lên, gió bên ngoài nhẹ nhàng đập vào cửa sổ tạo âm thanh, hai người từ từ hít thở
Sau đó, Tạ Như Hạc đi đến tủ đầu giường bên cạnh, cầm lấy điều khiển, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút. Anh thấp giọng hỏi "Có phải cảm thấy lạnh không"
Thư Niệm hàm hồ ừ một tiếng
Trong phòng lại lần nữa lâm vào sự trầm mặc không đáy
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ, Tạ Như Hạc đứng y nguyên tại chỗ, không đi đến nằm dài trên giường. Anh rũ mắt xuống lấy tay vuốt vuốt điều khiển từ xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nửa gương mặt Thư Niệm chôn dưới chăn, len lén nhìn về hướng của anh
Chỉ có thể nhìn thấy được gò má của anh, bị ánh đèn chiếu vào trở nên nhu hòa, quần áo trên người sạch sẽ. Cùng với hình dáng của anh trong giấc mơ đó, hoàn toàn khác biệt.
Nếu như có thế giới song song
Nếu như bên trong thế giới song song, Thư Niệm có lựa chọn như trong giấc mộng không.
Như vậy, thế giới song song đó, không có Tạ Như Hạc
Có phải là anh còn đang không từng tìm kiếm tung tích của Tằng Nguyên Học, hoặc là đã ở trong căn phòng đó, mang sự tuyệt vọng cùng sự phá hoại, im lặng rời khỏi thế giới này.
Sẽ cảm thấy, chết là đối với mình, bao gồm cả người khác, giải thoát là tốt nhất.
Cảm thấy tiếp tục không nổi, cho nên lựa chọn chết đi, từ đây không có nhận thức. Bất kể cô có vui vẻ hay không, hoặc là anh có khổ sở hay không, cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với cô.Không biết sau đó sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Cũng sẽ không biết, thật ra thì đối với người còn sống, thống khổ không hề ít hơn so với người bị sát hại.
Mũi của Thư Niệm ê ẩm, kéo chăn xuống, nhỏ giọng hỏi "Sao anh không ngủ đi?"
Tạ Như Hạc ɭϊếʍƈ môi, giơ tay gãi đầu một cái, giọng nói cực thấp"Ngủ"
Qua mấy giây, Tạ Như Hạc ung dung nằm lên giường
Anh nhìn chăn mà Thư Niệm đang gối, nhớ lại trước đây cũng có tình trạng như này, do dự một chút rồi lại tự giác đem gối của mình bỏ vào giữa hai người
"Tạ Như Hạc" Thư Niệm không quá để ý đến cử động của anh, bỗng nhiên nói "Em mới vừa nằm mơ"
Nhận ra cảm xúc của cô, Tạ Như Hạc không hỏi cô nằm mơ thấy cái gì, chẳng qua là trấn an nói "Giấc mơ đều là giả"
"Lúc tỉnh lại, em cũng biết là giả" Thư Niệm nhìn chằm chằm trần nhà "Trước kia số lần gặp ác mộng cũng không ít, lúc tỉnh lại biết sẽ là giả, nhưng không tránh được bắt đầu lo sợ, sợ một ngày nào đó trong tương lai có thể những chuyện này, biến thành sự thật"
Tạ Như Hạc nghiêm túc nói "Sẽ không"
"Nhưng là lần này sau khi tỉnh lại, lại cho em cảm giác rằng, may mắn chỉ là giấc mơ, may mắn chỉ là giả, thật may... Em có thể ngăn cản chuyện này phát sinh" Thư Niệm hít mũi một cái "Là lần đầu tiên em có loại cảm giác này"
Nghe vậy, Tạ NHư Hạc nhìn về phía cô
"Thật xin lỗi" Thư Niệm ngước mắt lên, đột nhiên ngồi dậy "Hôm nay lại cùng anh nói những lời như vậy"
Cô chỉ là không vui
Bởi vì những lời nói của người khác mang sư xấu hổ cùng với cảm giác tự ti, giống như có cây mây và dây leo quấn cô, ăn mòn lý trí của cô. Khổ sở phải nghĩ đem cái mạng này dùng để trả nợ cái điều căn bản không tồn tại này.
Cảm thấy lần này là rất tốt.
Nhưng cũng quên rằng, mẹ Tạ Như Hạc, đã gặp qua chuyện giống như cô vậy.
Bởi vì Tằng Nguyên Học anh đã mất đi mẹ mình
Nếu như chuyện giống như vậy phát sinh thêm lần nữa, anh chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Tạ Như Hạc đưa tay sờ đầu cô một cái, không nói gì
"Sau này em, sẽ cố gắng chữa bệnh" Thư Niệm mím môi, nghiêm túc nói "Bác sĩ đã để cho em làm việc, làm phương án trị liệu, em cũng sẽ không bởi vì sợ mà cự tuyệt"
"..."
"Lời nói của người khác, em sẽ tận lực không quá để ý, cũng sẽ không trốn tránh anh giống như trước đây" Thư Niệm ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của Tạ Như Hạc. Cô xiết chặt quả đấm, muốn nói hết những điều đã giấu kín trong lòng.
"Em muốn cùng anh, sống như những người bình thường khác."
Muốn cùng anh
Sống như những người bình thường khác
Sống ở thế giới này, không tính là tốt đẹp, nhưng vẫn là thế giới tốt đẹp nhất
Tròng mắt Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm mặt cô, rồi sau đó nắm tay của cô, chậm rãi, từ từ gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của cô. Khóe miệng anh cong lên, thanh âm thấp mà nghe thuận tai
"Được"
- Đêm nay
Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc nói rất nhiều chuyện trước kia
Nói cho anh nghe, lúc nhìn thấy Tằng Nguyên Học, hắn cũng không hề xám hối với những hành vi của mình. Đối mặt với luật sư cùng quan tòa, hắn vẫn nói thẳng ra không một chút kiêng kỵ
Cảm thấy rất tiếc nuối, tiếc nuối vẫn không thể để Thư Niệm tự sát.
Bởi vì Tằng Nguyên nói câu này
Sau khi hắn chết, hồi tưởng lại cảm xúc của hắn khi nói những câu đó, Thư Niệm vẫn luôn có cảm giác bất cứ lúc nào hắn sẽ quay trở lại, bất chợt nhảy ra từ một góc nào đó, hoàn thành nốt nuối tiếc khi ấy của hắn.
Nói cho anh biết, có thể hiểu được ban đầu chuyện Từ Trạch Nguyên nói chia tay, cô không thể tha thứ được. Bởi vì trước đây hắn chọn hành vi chỉ lo cho mình, để cho cô có bóng ma. Cũng bởi vậy, cô lo lắng có lẽ vào một ngày nào đó Tạ Như Hạc sẽ chọn vứt bỏ cô.
Mà hành động lần này của hắn, chỉ làm cô không thể hiểu được, cũng không cách nào tha thứ được.
Người đó sinh ra ở gia đình bậc trung, bởi vì là con trai một được cha mẹ nuôi chiều, từ nhỏ đến lớn, cũng bởi vì thành tích cùng với ngoại hình, thường được những người lớn khen ngợi.
Phải là một người phải kiêu ngạo tự đại, nhưng là một đứa bé hiền lành
Bây giờ lại trở thành bộ dạng thế này
Thư Niệm không biết tại sao Từ Trạch Nguyên lại trở thành như vậy
Hình như gặp lại lần này, hắn có vẻ như thay đổi lớn.
Sẽ tức giận không nhịn được nắm cổ tay của cô, quát mắng cô, để cho cô phải nghe mình nói, hắn cho là cô cùng Tạ Như Hạc ở cùng nhau là vì tiền, mắng Tạ Như Hạc là người què. Thậm chí còn vứt bỏ tất cả sự giáo dục, nói những lời khó lọt tai và khó nghe với cô.
Có lẽ bởi vì hắn lựa chọn sai đường
TRên người vốn đã không thể gột rửa sạch vết bẩn, gặp Thư Niệm lại lần nữa.
Hắn cho rằng ban đầu xảy ra chuyện như vậy, hắn lựa chọn không sóng vai cùng Thư Niệm, cảm thấy cuộc sống của cô bây giờ đại khái là rất kém. Nhưng lại bất ngờ phát hiện cô sống rất tốt, bên cạnh còn có người tốt hơn hắn rất nhiều
Sẽ cảm thấy khổ sở, tự ti cùng tự mình chán ghét mà vứt bỏ đi
Sẽ cảm thấy ban đầu mình lựa chọn như vậy là sai hay đúng
Cho nên muốn lần nữa tìm về sự lựa chọn ban đầu, muốn đem cô kéo vào trong đó
Coi như là không chừa thủ đoạn nào, cũng muốn làm như vậy
Cuối cùng, Thư Niệm còn nói cho Tạ Như Hạc, mình nhưng thật ra là có chút chuyện không vui. Bởi vì lần trước anh cự tuyệt lời nói kia của cô, đề nghị đi gặp ông ngoại
Sẽ cảm thấy anh có phải còn chưa có xác định được quan hệ của hai người
Lại cũng không dám chủ động đề cập với anh chuyện này
Nghe nói như vậy, Tạ Như Hạc có chút sững sờ cùng mờ mịt, đại khái là hoàn toàn không chú ý tới điểm này. Nhắc tới cái này, giọng của anh có chút cứng ngắc "Không phải là không nguyện ý, là tại anh còn giận ông ngoại anh"
"..."
"Cho nên không nghĩ tới chuyện mà dẫn em trở về"
Thư Niệm lúng ta lúng túng nói "Tại sao anh lại tức giận?"
"Ban đầu chuyện của em" Tạ Như Hạc dừng lại, mặt không thay đổi nói "Ông ấy không nói cho anh biết"
Nghe nói như vậy, Thư Niệm a một tiếng, nhỏ giọng nói "Là không phải là bởi vì anh khi đó bị tai nạn xe cộ sao? Nhưng đoạn thời gian đó, ông Quý có gọi điện cho em"
Tạ Như Hạc ngước mắt lên
"Ông ấy nói với em, sẽ giúp em xử lý những tin tức bị tiết lộ ra ngoài trên mạng kia" Thư Niệm nhớ lại cho nên khi đó,"không giống như bây giờ, bị đồn ra rộng như vậy"
"..."
"Ông ấy còn đưa cho em tiền để xoay sở" Thư Niệm dụi mắt một cái "Nhưng em không thể cầm tiền của ông ấy, em liền đi trả lại"
Tạ Như Hạc đột nhiên không nói ra lời
Thư Niệm nghiêm túc nói "Ông Quý rất tốt, anh không nên giận ông"
Tạ Như Hạc yên lặng mấy giây, thở dài một cái "Qua một thời gian ngắn, anh sẽ dẫn em trở về"
Lời của anh vừa dứt, lông mi của Thư Niệm nhấc lên, trừng mắt nhìn, đột nhiên ngẩng đầu lên, cao hứng hôn lên môi anh một cái. Cũng không phải lần thứ nhất làm loại chuyện như vậy, lần này cô thuần thục không ít, lực đạo cũng không tính là lớn
Sẽ không lần nữa là dập vào răng của anh
Đánh lén thành công, Thư Niệm chậm rãi mà buông ra
Cô lui về sau mấy tấc, chui vào chăn lần nữa, thanh âm từ bên trong phát ra, nghe buồn rầu "Em muốn đi ngủ"
Tạ Như Hạc còn đơ tại chỗ, không có nhúc nhích
Một hồi sau, anh ɭϊếʍƈ môi, cặp mắt đào hoa trầm xuống mấy phần, khóe mắt nhuộm một chút đỏ. Anh đưa tay ra, cách màn chăn, giống như thợ săn đã mai phục ở chỗ tối, chậm rãi kéo Thư Niệm qua
Đầu Thư Niệm còn trốn ở trong chăn "Anh kéo em làm gì..."
Tạ Như Hạc không lên tiếng, kéo cả người cô đem vào trong ngực, rồi sau đó kéo chăn từ đầu cô xuống. Không để chỗ tróng nào, không có cho cô một chút thời gian phản ứng, trực tiếp hôn lênAnh buông mắt cá chân của cô ra, một tay để sau ót cô, khẽ cắn vào môi cô
Sau đó, Tạ Như Hạc lui ra chút, giọng nói có chút khan, giọng giống như là đang ra lệnh, hoặc là đang hướng dẫn
"Há miệng"
Tay Thư Niệm còn đang nắm chăn, lực từ từ nắm chặt lại, mờ mịt mà luống cuống
Một khắc sau, Tạ Như Hạc nâng cằm của cô, hướng xuống một cái, hôn môi của cô lần nữaHơi thở của hai người hòa vào nhau, ánh đèn vàng dán lên trên người bọn họ, bóng dáng quấn quít hòa thành một.
Khoảng cách quá gần, cảm giác thật chân thật
Thư Niệm có chút không thở nổi, trong cổ họng không tự chủ kêu ra âm thanh ô ô
Tay cũng dần dần nâng lên, để trên ngực của anh
Thư Niệm quên nhắm mắt, con ngươi màu nâu chiếu ngược lại hình dáng của Tạ Như Hạc. TRán của anh sáng bóng đầy đặn, mi mắt rũ xuống, không cùng cô giao ánh mắt
Là khoảng cách rất gần không cách nào gần hơn nữa
Sau đó, mắt Tạ Như Hạc vừa nhấc, vừa hay chạm vào tầm mắt của cô.
Tay nâng lên, một tay bịt kín ánh mắt của cô
Thư Niệm lập tức nhắm mắt
Không khí kiều diễm mà mập mờ trong phòng
Tất cả mọi thứ đều giống như có sự dẫn dắt. Lửa. Cô đơn, đêm nay, đèn này, không khí này, cô bất thình lình hôn
Bờ môi Tạ Như Hạc hướng xuống phía dưới,tai của cô liền có cảm xúc ấm áp, ngừng ở nơi cổ, lưu lại dấu vết mờ mờ
Thở ra đến không khí giống như là có hình, đụng vào mỗi thân thể của cô
Ôn nhu, ý loạn tình mê, lại giống như mang theo trấn an
Tay của anh đụng chạm vào cô, đầu ngón tay lạnh buốt, làm cho cô nhịn không được phải rụt lại.
Thư Niệm chưa bao giờ trải qua chuyện thân mật như vậy, ánh mắt hiện lên một tầng nước mông lung
Bởi vì cảm xúc lạ lẫm này, ý thức Thư Niệm đột nhiên thanh tỉnh một chút, đỏ mặt bắt lấy tay anh, nói ra cũng không phải là cự tuyệt, thanh âm mềm nhũn, mang theo quyết tâm "Tắt, tắt đèn"
Yết hầu chuyển động, trong mắt dính màu đỏ thấm, cảm xúc giống như song biển cuốn tới"Niệm NIệm sợ tối" Anh khàn giọng nói "Không thể tắt đèn"
- ----------------------------------------------------------
Na: Ahihihi:)) hết rồi không có tiếp theo đâu nhé. Chúc các chị em có thể chịu đựng chờ đợi tiếp phần sau ( mình chưa 18 mà edit cái này tội lỗi quá TT-TT)