editor: Je ~~~Beta: Leo Leo
Thư Niệm nhìn chằm chằm khóe miệng bị rách của anh, lần này không còn bị sự trấn định, thong dong của anh lừa gạt. Cô không lên tiếng, lấy khăn giấy trước mặt, mở dây an toàn, lại gần lau vết máu ở khóe miệng cho anh.
Trầm mặc như vậy làm Tạ Như Hạc có chút không biết làm thế nào.
Như đã làm sai chuyện gì, anh không dám động, toàn thân cứng đờ ngồi yên tại chỗ.
Trong xe nhỏ hẹp, ngăn cách với bên ngoài, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng không khí lưu động.
Trên xe không có nước sát trùng, chỉ có thể xử lý vết thương đơn giản một chút. Thư Niệm suy nghĩ một chút, thấm ít nước, rửa sạch sẽ miệng vết thương cho anh. Sau đó cầm tay của anh, nhìn chằm chằm vết rách da trên các đốt ngón tay.
Thư Niệm có chút thất thần.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc trước.
Lúc trái tim chưa đủ chín chắn, ở độ tuổi cảm thấy thế giới xung quanh vô cùng hoàn mỹ, cô tin rằng trong lòng một người sẽ có một mặt u tối, sẽ chỉ sợ hãi những cái kia hư vô mờ mịt.
Thư Niệm nhớ rõ, sau khi cô liên tiếp nhận được đồ từ tay Trần Hàn Chính, cô sợ hãi một đoạn thời gian thật dài. Luôn cảm thấy từ một nơi bí mật gần đó, tại nơi cô không nhìn thấy, thì có một người toàn thân là máu, hung thần ác sát đang dòm ngó lấy cô.
Cô còn nhớ rõ, lúc nhìn thấy Trần Hàn Chính ở trường học, bộ dáng hắn sưng húp mặt mũi, miệng vết thương hở ra: "Ngã một cái".
Cũng giống như vết thương trên tay và trên mặt của Tạ Như Hạc.
Sau khi cô lau sạch vết thương bẩn cho anh xong, ánh mắt Thư Niệm quét trên gười anh một vòng:" Anh còn chỗ nào bị thương không?"
Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, lắc đầu.
Thư Niệm đổi tờ khăn giấy, nhẹ giọng hỏi: "Anh đánh nhau cùng Từ Trạch Nguyên sao?"
Tạ Như Hạc ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, lại quên mình vẫn còn vết thương, lông mày trong nháy mắt nhíu lại. Anh sờ cổ, không biết thái độ của cô là như thế nào, do dự ừ một tiếng.
So sánh với lúc trước, dường như anh không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Chí ít ở trước mặt cô vẫn là như vậy.
Không thèm để ý bất luận kẻ nào gây khó dễ,nói ác ý với anh, gần như thờ ơ. Nhưng nếu như đối tượng đổi thành cô, tất cả lại trở nên hoàn toàn khác biệt. Anh vĩnh viễn sẽ đứng trước mặt cô che chở cô, bảo vệ cô. Lúc cô bị bắt nạt, luôn giúp cô xả giận.
Anh vĩnh viễn che chở cô.
Thư Niệm vành môi kéo thẳng: "Hắn còn đánh anh sao?"
"Không có chú ý." Tạ Như Hạc nói, "Liền bị hắn đánh một cái."
Nghe vậy, thái độ không vui của Thư Niệm, biểu hiện được càng thêm rõ ràng: "Vậy hắn đâu?"
"Đã quên."
"Đã quên cái gì."
Tạ Như Hạc trên mặt không mang cảm xúc: "không cân nhắc, đã không biết đánh hắn bao nhiêu lần."
"..."
-
Lúc đầu chuyện này, Tạ Như Hạc muốn gạt Thư Niệm tự mình đi làm.
Dù sao trước một giây mới đáp ứng cô sẽ không đi tìm Từ Trạch Nguyên.
Nhưng đúng lúc phát hiện Từ Trạch Nguyên vẫn ở gần đây, phát hiện anh ta còn không có rời đi. Lý do không cần nghĩ cũng có thể đoán được là vì Thư Niệm.
Tạ Như Hạc chẳng muốn hao tâm tổn trí nghĩ đi tìm bóng hình anh ta ở đâu, dứt khoát trực tiếp giải quyết trước một nửa công việc trước.
Ngay từ đầu nhìn thấy Tạ Như Hạc, Từ Trạch Nguyên còn vờ vịt chào hỏi anh ân cần. Nhưng lúc Tạ Như Hạc đấm thẳng vào mặt hắn một quyền, hắn liền tháo luôn mặt nạ xuống.
Bởi vì liên quan đến chân, cho tới bây giờ, Tạ Như Hạc chủ yếu kiên trì huấn luyện mỗi ngày, trạng thái thân thể khá ổn. Nhưng do thời gian dài chưa từng đánh nhau, động tác cũng không quen tay.
Hoàn toàn trút lửa giận lên người Từ Trạch Nguyên
Cho nên, ngoài trừ vết thương trên miệng thì chân cũng bị thương.
Có lẽ biết chân Tạ Như Hạc trước đây đã bị thương. Càng về sau, mỗi quyền của Từ Trạch Nguyên đều đánh thẳng vào đùi anh.
Cuối cùng, Từ Trạch Nguyên bị Tạ Như Hạc kéo lấy cổ áo, không phản kháng nữa. Hắn nằm trên mặt đất, toàn thân đều đau, bỗng nhiên cười lên tiếng. Răng đập đến trong miệng da thịt, đầy miệng đều là máu.
Chật vật lại xấu xí.
Rõ ràng là đã thua, nhưng lại cố ra vẻ mình là người thắng cuộc
Nhìn càng thêm thất bại.
"Cho anh." Từ Trạch Nguyên nôn một ngụm máu, nói, "Dù sao tôi cũng ngại bẩn."
Nghe vậy, giống là nghĩ đến cái gì, Tạ Như Hạc trong nháy mắt buông lỏng tay, cũng cười. "Ai bẩn?"
-
Chạy xe một đường về nhà.
Đi ngang qua cửa tiểu khu, Tạ Như Hạc đột nhiên dừng xe lại.
Thư Niệm giương mắt: "Thế nào?"
Tạ Như Hạc ngừng lại, thanh âm rất thấp, giống là có chút chột dạ: "Không phải muốn ăn sữa đậu nành hộp sao?"
"Ồ." Thư Niệm lắc đầu, "Không ăn."
Tạ Như Hạc tìm cái chỗ trống dừng xe, tháo dây an toàn. Chú ý tới ánh mắt Thư Niệm, anh nghiêng đầu, cầm ví: "Mua trước, em không ăn thì anh ăn."
Thư Niệm lập tức bắt lấy góc áo của anh, cũng cởi dây an toàn của mình.
"Em đi mua." Tạ Như Hạc nghĩ nghĩ, đang muốn nói "Vậy chúng ta cùng đi". Sau một lúc, Thư Niệm cứng nhắc, lại nói: "Bằng không em lại sợ anh cùng người khác đánh nhau."
"..."
Nói xong, Thư Niệm bước xuống xe trước.
Tạ Như Hạc nhếch môi, cũng cấp tốc xuống xe, đuổi theo bước chân Thư Niệm.
Cô không vui, hay mọi cảm xúc của cô từ trước đến nay đều hiện rõ lên mặt.
Từ trước đến nay, cảm thấy khó chịu với anh, cô liền biểu hiện trực tiếp ra.
Thư Niệm đi ở phía trước, đi được hai bước liền ngoái đầu lại, gặp anh theo sau mới cứng rắn thu tầm mắt lại, tiếp tục đi lên phía trước. Cô lấy điện thoại di động trong túi ra, Nhét vào tay anh: "Trả lại cho anh."
Tạ Như Hạc ngu ngơ tiếp nhận. Anh không hi vọng Thư Niệm không vui, dừng mấy giây, đột nhiên nói: "Anh biết sai rồi."
Nghe nói như thế, Thư Niệm rầu rĩ nói: "Anh phải biết là anh đã làm sai rồi"
"..."
Nói xong, Thư Niệm nghiêng đầu nhìn anh: "Sao anh không nói chuyện."
Tâm trạng của Tạ Như Hạc không tốt lắm, sửa lại miệng: "Anh sai rồi."
"Hành vi của anh như thế là không tốt." Thư Niệm lại lần nữa nhìn về phía vết thương trên mặt anh, thật sự nói, "Thật sự không làm lớn chuyện."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc rủ mắt, ừ một tiếng: "Anh biết."
"Anh lại không biết hắn ta bên kia còn có hay không những người khác." Thư Niệm không mềm lòng chút nào, tiếp tục dạy dỗ anh, "Anh có thể đánh được một mình hắn ta, nhưng nếu anh ta còn có người khác, phải làm sao?"
Tạ Như Hạc chợt ngẩng đầu, lúng ta lúng túng nói: "Em không phải giận anh bởi vì anh đánh Từ Trạch Nguyên sao?"
"..." Thư Niệm dừng lại, không bao lâu liền buồn bực nói, "Tại sao em lại giận vì cái này chứ." Tạ Như Hạc không nói chuyện.
"Em cũng đánh hắn ta." Thư Niệm nghĩ nghĩ, biểu lộ nghiêm túc lên, "Mặc dù đánh người là sai, nhưng đôi khi không nhịn được."
"..."
"Anh không cần để ý cái này."
"..."
-
Cơn giận Thư Niệm tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Chỉ là nhấn mạnh với anh, về sau nếu như còn gặp được loại chuyện này, không có thể tự mình đi, nhất định phải nói cho cô. Lúc anh hứa xong, sắc mặt cô mới hòa hoãn một chút.
Sau đó, Tạ Như Hạc một lần nữa đưa di động đưa cho cô.
Thư Niệm mắt nhìn, nhận lấy.
Tạ Như Hạc ôn hòa nói: "Anh vừa mới thử một chút, cái kia của em không dùng tốt lắm. Trước dùng đến cái này, sáng mai mua cái mới cho em."
Thư Niệm nói: "Sửa một chút là được, em cũng không có nhu cầu dùng nhều lắm."
"Sáng mai đi sửa." Tạ Như Hạc nói, "Em dùng cái này, để anh liên hệ em."
Nghe nói như thế, Thư Niệm trừng mắt nhìn: "Điện thoại di động của anh ở đây, làm sao gọi em."
Tạ Như Hạc lấy điện thoại di động của cô từ trong túi ra: "Anh dùng cái này."
Thư Niệm bối rối: "anh vừa nói là phải đi sửa à?"
Tạ Như Hạc nói mà không có biểu cảm gì: "Nhưng anh phải liên lạc với em."
"..." Thư Niệm chần chờ nói, "Không phải là nó dùng không được tốt sao?"
Tạ Như Hạc gật đầu: "Bằng không thì mua cái mới?"
Nếu như mua điện thoại cho Tạ Như Hạc, Thư Niệm suy nghĩ một chút rồi đồng ý."Vậy thì mua."
- Hai người đến cửa hàng đồ ngọt mua đồ xong, sau đó liền trở về nhà.
Vừa đúng lúc ăn cơm tối. Tạ Như Hạc giúp Thư Niệm mở hộp sữa đậu nành, rót cho cô chén nước ấm, sau đó liền đứng dậy tiến vào phòng bếp.
Thư Niệm tải mấy trò chơi trên điện thoại di động của Tạ Như Hạc, vụng về chơi, uống sữa đậu nành xong. Cô không có chuyện gì làm, dứt khoát vào trong phòng bếp cùng chuẩn bị cơm tối với anh.
Đứng bên cạnh, Thư Niệm nhìn động tác thái thịt thuần thục của anh, mắt phải đột nhiên nháy cái, rồi dừng lại. Cô luôn cảm thấy kì lạ, nhịn không được nói:" Anh cẩn thận chút, không là cắt vào tay"
Dáng vẻ Tạ Như Hạc chuyên chú: "Được."
Thư Niệm lại nhìn một lúc, tự giác ôm chỗ cây rau bắp cải đi rửa, có chút không yên lòng
Tình trạng này kéo dài cho đến khi ăn tối xong
Nghĩ rằng hôm nay gặp phải người không muốn gặp,ảnh hưởng đến tâm tình. Sau bữa ăn, Thư Niệm quấn lấy Tạ Như hạc chơi một lúc lâu, cho đến khi mệt mỏi, mới về phòng.
Thư Niệm tắm rửa, Tạ Như Hạc dặn dò uống thuốc, sau đó nằm lỳ ở trên giường chơi lấy trò chơi. Cô vốn định chơi một hồi liền đi ngủ.
Nhưng loại trờ chơi di chuyển này, Thư Niệm không rõ lắm, càng chơi càng tỉnh táo.
Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên cuộc gọi đến.
Là Phương Văn Thừa gọi tới.
Thư Niệm trừng lớn mắt, không biết là cuộc điện thoại này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ trò chơi của cô sao. Cô nhị không được kêu lên một tiếng. Xong liền bò dậy, mang điệnt hoại cho Tạ Như Hạc.Lại phát hiện anh đang tắm trong nhà tắm.
Thư Niệm không nghĩ nhiều, nhận điện thoại.
Cô chưa kioj nói chuyện, Phương Văn Thừa đầu bên kia đã sốt ruột nói:" Thiếu gia, Thư Niệm đã lên hot search. Tôi bên này đang tìm cách xửa lý, sẽ khiến cho chuyện này ép xuống, Thiếu gia và cô ấy tận lực không nên gặp..."
"Phương trợ lý." Thư Niệm cắt đứt lời hắn, "Tôi là Thư Niệm."
"..."
Luôn cảm thấy lời hắn không bằng lòng lắm, mà nghe có vẻ là chuyện không tốt. Thư Niệm coi như không nghe thấy, nhẹ nói: "Tạ Như Hạc đang tắm, lát nữa tôi sẽ nói anh ấy gọi lại cho anh." "... Được."
Thư Niệm cúp điện thoại. Cô rủ mắt, đứng cửa phòng tắm, bình tĩnh ấn mở Weibo nhìn thoáng qua.
Buổi chiều nhìn thấy mấy tên hot search trước biến mất ở hàng phía trước.
Thay vào đó là đều là cô.
【 Thư Niệm 】
【 Người sống sót trong vụ án giết người hàng loạt ở trấn Thập Duyên: Thư Niệm 】
【 Bạn gái A Hạc 】
【 người sống sót 】
Trong lúc đó, một vài người yêu sách ẩn thân ở đâu đó xuất hiện
Thêm mắm thêm muối, cố gắng đào bới, phân tích từng quá khứ của cô
【... Trời ạ. 】
【 cùng là một người 】
【 Tôi nhận ra vị tiểu thư này này... việc lúc đó thật oanh động, nhưng để bảo mật thông tin người bị hại mọi thông tin đã mã hóa hết rồi mà, sao giờ lại có thể lôi ra】
【 A Hạc không nói cùng một chỗ? 】
【 Chứng tỏ cũng giống với Thư Niệm trước đây nha, thật thảm. Mất tích một tuần lễ, chuyện gì phát sinh cũng không biết. Lúc ấy cứ tưởng trường học sẽ ngăn chặn vụ này, nhưng không. Hơn nữa, sau khi chuyện này phát sinh, cô ấy đã nghỉ học, loại chuyện này đối với nữ sinh thật là một chuyện đả kích nặng nề 】
【 tiểu tỷ tỷ thật đáng thương QAQ 】
【 nếu như A Hạc thật đi cùng với cô ấy... Vậy tôi thật sự thật không có thể hiểu được. 】
【e mm mmm ăn mặc hở hang như vậy, ban đêm không nên về nhà muộn như vậy, như vậy còn không bị bắt cóc? Chỉ có thể nói xứng đáng. 】
【 Lầu trên có bệnh? Người bị hại có thể nói sao? Hơn nữa mặc có cái quần đùi lại nói ăn mặc hở hang? 】
Đột nhiên Thư Niệm nhớ tới lời nói của Từ Trạch Nguyên.
- - "Không giống, là bởi vì tình huống bây giờ và tình huống trức đây là hoàn toàn khác nhau. Nếu là tình huống như vậy thì".
Cô không nhìn nữa.
Đè nút nguồn, tắt màn hình
Đúng vào lúc này, Tạ Như Hạc từ trong phòng tắm ra, hơi nóng thuận thế từ giữa bên cạnh bay ra. Trên cổ của anh đắp một đầu khăn lông trắng, nước theo gương mặt hướng phía dưới rơi, khuôn mặt lãnh đạm.
Chú ý tới Thư Niệm, anh nhìn lại, trong nháy mắt sửng sốt: "Tại sao khóc."
Thư Niệm nắm chặt điện thoại di động, mờ mịt sờ sờ mặt, mới thấy mình không biết đã rơi nước mắt từ khi nào. Cô dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, đưa di động đưa cho anh, nói giọng khàn khàn: "Phương trợ lý tìm anh."
Tạ Như Hạc tiếp nhận, không biết làm sao hỏi: "Thế nào?"
Thư Niệm nhịn khóc nức nở, có chút nói không ra lời: "Không có gì..."
Là thật sự cảm thấy không có gì sao?
Chính là luôn có như vậy bất đắc dĩ mà lúc tuyệt vọng.
Cô cẩn thận, cố gắng, khó khăn trải qua cuộc sống của mình, từ yêu quý thế giới diễn biến thành một lòng hướng chết, đến lúc ấy rồi, vẫn muốn cố gắng hết sức duy trì sự sống.
Lại luôn có người như vậy xuất hiện, muốn phá hủy hoàn toàn cuộc sống tươi đẹp này của cô, đập nát mọi chờ mong của cô, nghiền thành tro bụi thổi tan trong không khí.
Như là chỗ nào cũng có.
Dùng loại phương thức này, liên tục không ngừng ám chỉ cô.
Mau đi chết.