Edit: Je - Beta: Vee
Mắt Từ Trạch Nguyên trợn lên rất lớn, anh ta lấy khẩu trang xuống, không che giấu chút nào lộ ra mặt mình. Bộ dáng mang theo chút dữ tợn, mặt cũng phát đỏ, gân xanh trên trán nhô lên.Giống như cực kì hận Thư Niệm.
Lấy ngôn ngữ là lưỡi dao, dùng cái này tạo thành tổn thương cho cô.Phun ra chữ, nói ra được mỗi một cái từ, đều là cực đoan. Giống như là không có biện pháp, đi tới đường cùng, muốn để Thư Niệm cũng cảm thấy khó xử, muốn đem toàn bộ tâm tình của mình đem lên người cô.
Hi vọng trên khuôn mặt bình tĩnh của cô, cũng có thể xuất hiện một chút khác thường.
Lấy việc này để tìm đến thoải mái.
Người trước kia tạo nên hình tượng ôn hòa như ánh mặt trời giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.
Có thể Thư Niệm không hiểu loại tâm tình này của hắn từ đâu mà tới.Từ đầu đến giờ, Thư Niệm cảm thấy mình chưa hề đối với Từ Trạch Nguyên làm cái gì tội ác tày trời. Chí ít giờ này khắc này, cô đứng trước mặt anh ta, nghe anh ta đổ xuống chỉ trích, cũng không có cảm thấy khó xử.
Chỉ bởi vì anh ta có thể nói ra như vậy, khó có thể tin đến nói không ra lời.
Ở bên nhau là anh ta đề nghị.Chia tay cũng là anh ta đề nghị.
Về sau gặp lại, anh ta lại yêu cầu quay lại.
Thư Niệm cũng không có cho ra lập lờ nước đôi đáp án, là nghiêm túc cự tuyệt. Sau đó cô trải qua cuộc sống của mình, không có chủ động đi trêu chọc Từ Trạch Nguyên, chỉ là cùng người mình thích ở chung một chỗ.Lại thành lý do để anh ta công kích cô.
Thư Niệm bao giờ bị người khác ở trước mặt nói lời khó nghe như vậy. Cô cúi đầu, mím thẳng môi, dùng một cái tay khác vạch ngón tay của anh ta, cố sức muốn tránh khỏi.
Lực đạo của anh ta không có chút nào giảm bớt, bóp làm Thư Niệm cảm thấy xương cốt đều giống như muốn gãy.Mà cô một tiếng cũng không kêu lên.
Bộ dáng Thư Niệm càng bình tĩnh, Từ Trạch Nguyên càng cảm thấy tức giận.Hắn nhìn chằm chằm mặt cô, lời nói ra không biết có hay không suy nghĩ qua, không có chút tốt để nói: "Sớm biết cô là người như vậy, tôi còn phí cái gì sức lực? Sớm chia tay cô, con mẹ nó quá tiện cho tên phạm nhân giết người kia."
Nghe nói như thế, Thư Niệm động tác dừng lại.Gặp nét mặt của cô rốt cục có biến hóa, Từ Trạch Nguyên trong lòng hiện lên một trận khoái ý, tâm tình lại không khỏi hơi buồn phiền: "Tại sao không nói chuyện?"
"Từ Trạch Nguyên." Thư Niệm ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi, "Anh biết anh đang nói gì sao."
"Tôi biết tôi mới nói." Từ Trạch Nguyên gằn từng chữ một, "Làm lão tử như một thằng ngốc, ở bên ngoài ghi chương trình còn tâm tâm niệm niêm nghĩ đến cô, mẹ."
Vừa dứt lời.
Thư Niệm chợt nâng lên một cái tay khác, dùng hết toàn lực tát anh ta một bạt tai. Khóe mắt của cô đỏ lên, ngũ quan căng thẳng, bộ dáng nhìn vẫn như cũ không có chút hung dữ nào, toàn thân lại đầy gai. Sợ hãi của cô vào giờ phút này tản đi, giọng điệu lạnh đến run lên."Anh mạo phạm tôi."
Bởi vì cô không có báo trước hành động, Từ Trạch Nguyên đầu lệch ra, lực đạo trên tay không tự chủ được buông lỏng. Hắn sửng sốt mấy giây, sau đó dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ quai hàm, tức giận đến cười ra tiếng: "Tôi quá nể mặt cô rồi?"
Thư Niệm thuận thế tránh đi anh ta, giống như là không nghe thấy, đi đến bên cạnh nhặt lên điện thoại di động của mình.
Một cái tát này khiến lý trí của Từ Nguyên Trạch có chút trở về.Giống như ủy khuất đến cực hạn, Từ Trạch Nguyên âm lượng đề cao: "Thư Niệm, anh rốt cuộc làm gì sai? Cũng bởi vì khi đó anh chia tay em?"
Thư Niệm kiểm tra điện thoại, màn hình một góc đã vỡ, còn xuất hiện vài vết nứt. Cô hít mũi một cái, vừa mở điện thoại vừa hướng đến phòng thu âm bên cạnh đi.
Từ Trạch Nguyên nâng chân theo sau, giọng điệu mười phần táo bạo: "Em cho rằng khi đó chỉ có em đau lòng? Anh cũng rất đau lòng được không?"
"..."
"Em không cùng anh liên lạc, chuyện gì xảy ra cũng không nói cho anh biết, tin tức của em đều là anh từ trong miệng người khác biết được." Từ Trạch Nguyên nói, "Hơn nữa loại chuyện này không dễ nghe. Anh nghe được những lời kia, anh cũng cảm thấy rất khó chịu."
Thư Niệm nắm chặt điện thoại đi động, phản bác anh: "Tôi không có cảm thấy khó xử."
"Em không cảm thấy khó xử, vậy sao em lại không đến trường?"
"..."
"Anh cho rằng em nói chia tay là tạm thời kích động, anh sau đó vẫn gọi điện thoại cho em, em cũng không có nghe. Em như vậy có phải hay không đối với anh không công bằng."
Thư Niệm không nghĩ nói nhiều với anh, gia tăng bước chân.Từ Trạch Nguyên không có lại đi theo cô, dừng bước, đứng tại chỗ. Anh nhìn chăm chăm bóng lưng của cô, đột nhiên toát ra câu: "Bạn trai bây giờ của em, A Hạc, có biết em đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe nói như thế, Thư Niệm quay đầu bình tĩnh nói: "Anh ấy cùng anh không giống."
"Cùng anh không giống?" Từ Trạch Nguyên cười, "Đó chính là biết rồi?"
"..."
"Không giống, là bởi vì tình huống hiện tại cùng trước đó cũng không giống nhau." Từ Trạch Nguyên con mắt đen nhánh âm u, vò đã mẻ không sợ vỡ nói, "Nếu như tình huống giống nhau đâu."
Thư Niệm thu tầm mắt lại, lặp lại một lần: "Anh ấy cùng anh không giống."
"Anh nghe Nguyễn Hi Đồng nói rồi." Từ Trạch Nguyên giọng điệu nhẹ nhàng, "Tinh thần của em có chút vấn đề?"
"..."
"Hiện tại bạn trai em có thể tiếp nhận, nhưng anh ta có thể tiếp nhận cả đời?"
Thư Niệm mặt không thay đổi nhìn anh: "Anh muốn nói cái gì."
Từ Trạch Nguyên chân thành nói: "Chia tay anh ta. Trở về bên cạnh anh."
Nửa bên mặt của anh ta bởi vì vừa bị cô tát một cái, đã đỏ lên, bộ dáng có chút chật vật. Có lẽ là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn tức giận lên, giọng điệu của Từ Nguyên Trạch nói chuyện có chút hơn người khác một bậc.
Thư Niệm không khỏi có cảm giác buồn nôn, chính muốn bước nhanh đi trở về phòng thu âm thời điểm.
Ánh mắt liếc qua đột nhiên chú ý tới cách đó không xa đứng một người.Thư Niệm vô ý thức quay đầu.
Là Miêu Mạn.
Không biết đứng ở đó bao lâu, lúc này trên mặt của cô không có bất kỳ cái gì biểu lộ, chỉ là yên lặng nhìn lấy hai người bọn họ, bộ dáng giống như là mưa gió sắp đến.
Theo ánh mắt Thư Niệm, Từ Trạch Nguyên cũng chú ý tới Miêu Mạn. Ánh mắt anh ta dừng lại, giống không có phát sinh bất cứ chuyện gì đồng dạng, vân đạm phong khinh nói: "Mạn Mạn, một mực điện thoại cho em đâu, làm sao không có nhận?"
Không khí dừng lại vài giây.
"Ở phòng thu âm, không phải đã nói cho anh sao? Làm sao còn gọi?"
Miêu Mạn trong nháy mắt nở nụ cười ngọt ngào, đi đến Từ Trạch Nguyên trước mặt, "Cứ như vậy nhớ em sao"
Từ Trạch Nguyên giơ tay lên, giống như là muốn sờ sờ đầu của cô: "Ừ, nhớ em"
Không đợi anh ta đụng đến Miêu Mạn, Miêu Mạn đột nhiên bắt tay anh ta, một cái tay khác đồng thời giơ lên, hung hăng tát anh ta một bạt tai: "Tôi nhớ mẹ anh ấy!"
"..."
Từ Trạch Nguyên kinh ngạc nhìn cô ấy.
"Lão tử giả ngu ngon ngọt anh liền coi lão tử là con ngốc rồi?"
Giống như là không đủ dũng cảm, Miêu Mạn lại hướng một bên mặt khác của hắn tát một bạt tai, "Tôi thật sự là mắt mù, cho rằng anh vẫn là người thẳng thắn, tôi phục rồi. Bắt nạt con gái người ta mẹ nó anh còn có mặt sao?"
Từ Trạch Nguyên rõ ràng lời của cô, biểu lộ trở nên rất khó coi.
"Em có nói đủ chưa."
"Nói đủ rồi." Miêu Mạn cười lạnh, lần nữa giơ tay lên, "Chưa đánh đủ."
Từ Trạch Nguyên tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay của cô: "Con mẹ nó cô có bệnh?"Miêu Mạn tay trượt đi, bắt lấy cánh tay của hắn, mà phía sau lưng qua thân cho hắn một cái ném qua vai.
Bành một tiếng.
Từ Trạch Nguyên ném tới trên mặt đất.Thư Niệm mờ mịt nhìn một cảnh trước mắt, nhất thời không biết nên phản ứng sao.
Miêu Mạn mở mày mở mặt đạp anh ta một cước, sau đó thở hắt ra, cười hì hì nói: "Ngu xuẩn, không biết tôi là vận động viên chuyển diễn viên sao?"
"..."
Nói xong, Miêu Mạn giữ chặt tay Thư Niệm: "Đi, Hoàng lão sư tìm cô đấy."
Thư Niệm đi theo cô, đối với chuyện phát triển đến nông nỗi này cảm thấy không biết làm sao, thận trọng nói: "Cảm ơn cô."
Miêu Mạn nói: "Không cần."
Thư Niệm vốn cho là Miêu Mạn sẽ hiểu lầm, sau đó có thể sẽ ngay tiếp theo đối cô cũng gây khó khăn.
Cô do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cô không khó chịu sao?"
"Khổ sở?" Miêu Mạn nghĩ nghĩ, "Giống như có một chút."
"Cô không nên quá..."
"Thật vất vả đến một người theo đuổi tôi, kết quả lại là tra." Miêu Mạn thở dài, "Tôi đây là cái gì thể chất. Tôi còn khổ tâm xếp vào cái Thịnh Thế bạch liên, lãng phí tinh lực của tôi."
"..." Thư Niệm đột nhiên nhớ tới Kha Dĩ Tình.—— "Hai người bọn họ giống như vừa nhìn liền vừa ý. Bất quá tôi cảm giác là Miêu Mạn đơn phương, ai, cũng là người đáng thương."
Miêu Mạn buông tay Thư Niệm ra, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, không biết đang làm cái gì: "Cô đừng để ý đến tên cặn bã kia nói, ung thư giai đoạn cuối. Tôi ghét nhất loại đàn ông này, nghĩ lại đã muốn nôn."
Nghĩ đến Từ Trạch Nguyên lời vừa rồi, Thư Niệm tâm tình y nguyên rất tồi tệ: "Ừm, cảm ơn."
Miêu Mạn ngón tay ở trên màn hình gõ lấy: "Kỳ thật tôi biết cô."
Thư Niệm giương mắt: "A?"
Miêu Mạn nói: "Con gái tôi đề cập cô với tôi."
"..." Thư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xem Miêu Mạn tuổi trẻ mặt, trước đó cũng mất giải qua tin tức của cô, chậm lụt nói, "Cô có con gái?"
"Hả? Nó không nói với cô về tôi sao?"
"Là..."
"Kha Dĩ Tình."
Thư Niệm thần sắc sững sờ: "Tuổi của hai người hình như không chênh lệch nhiều."
Miêu Mạn nói: "Hả? Đúng a. Con bé nhất định phải gọi tôi là ba ba mà, tôi cũng không có cách nào."
"..."
Miêu Mạn nhìn chằm chằm mặt của cô, cười nói: "Nghe con bé nói, bạn trai của cô là A Hạc?"
Thư Niệm biên độ nhỏ gật đầu.
Cô ấy ngoẹo đầu, hướng Thư Niệm nháy mắt mấy cái: "Có thể kí tên cho tôi không?"
"... Có thể."
Đi đến cửa phòng thu âm.
Bởi vì Miêu Mạn cùng Kha Dĩ Tình quan hệ nghe vào tựa hồ không sai, Thư Niệm suy tư, nhịn không được hỏi: "Tôi trước đó nghe Kha Dĩ Tình nói, các cô cùng nhau lên tổng nghệ, cô là đơn phương thích Từ Trạch Nguyên..."
"Con bé khoác lác như vậy?" Miêu Mạn đánh gãy cô, ngay thẳng nói, " Thật là cái gì cũng có thể nói. Nó chính là không theo đuổi được anh cảnh sát kia, muốn kéo theo tôi mất mặt."
"..."
"Ai, con gái ngốc." Miêu Mạn ngạo mạn thổi thổi móng tay, "Bộ dạng như thế xấu còn dám đuổi theo người ta, đây không phải tự tìm tai vạ sao?"
"..."
-
Miêu Mạn tiến độ còn chưa hoàn thành. Nhưng tựa hồ cô cũng không gấp, cảm thấy mình phát huy quá kém, sẽ chiếm dùng rất nhiều thời gian, chủ động nói ra nhượng lại Thư Niệm phòng ghi âm để cô ghi.
Điện thoại của Thư Niệm vừa bị ném như vậy, màn hình có chút không nhạy rồi. Cô miễn cưỡng trả lời Wechat cho Tạ Như Hạc, sau đó liền tiến vào trong phòng, đem còn lại buổi ghi âm hoàn thành.
Bởi vì phần còn lại cũng không nhiều, rất nhanh Thư Niệm liền hoàn thành tất cả tiến độ.
Cô ra phòng thu âm, uống một hớp nước, lại cầm điện thoại di động lên nhìn. Sau đó đem đồ vật thu thập xong, chuẩn bị rời đi.
Thư Niệm nói với Tạ Như Hạc một tiếng: "Em hiện tại có thể đi rồi, em xuống dưới tìm anh."
Tạ Như Hạc lập tức trả lời: "Anh đi lên."
Thư Niệm trả lời: "Vậy em ở thang máy đợi anh."
Thư Niệm đeo túi lên, cùng những người khác nói tạm biệt, ra phòng thu âm. Bởi vì vì lúc trước chuyện phát sinh, lồng ngực của cô giống như là có đồ vật gì chặn lấy, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Cô vô ý hướng bốn phía nhìn, không có lại nhìn thấy Từ Trạch Nguyên bóng người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Thư Niệm đi đến thang máy trước.
Chú ý tới trong đó một bộ thang máy đã từ lầu một đi lên trên.
Thư Niệm nhìn chằm chằm mấy cái chữ kia, đi theo nó tần suất đếm lấy: "Bốn, năm, sáu..."
"Đinh" một tiếng.
Cô thấp giọng nói: "Bạn trai đến."
Cửa thang máy hướng hai bên kéo ra.Như cô dự liệu, Tạ Như Hạc từ giữa đầu đi tới.
Nhìn thấy Thư Niệm, anh giương mắt, đang muốn nắm tay của cô. Một giây sau, ánh mắt của anh dừng lại, chú ý tới cô tay phải một vòng đều tím xanh.
Tạ Như Hạc mắt sắc tối xuống: "Chuyện gì xảy ra."
Thư Niệm ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, trầm trầm nói: "Vừa mới gặp được Từ Trạch Nguyên."
Tạ Như Hạc nắm chặt cổ tay của cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, không có lên tiếng, nhưng khí tức rõ ràng lạnh xuống. Sau một lúc lâu, anh nhìn về phía Thư Niệm, giống như đứa bé nhà mình bị người ta khi dễ, thấp giọng hỏi: "Anh ta làm?"