Edit: Na+Leo Leo
Beta: Vee
Phương Văn Thừa im lặng, không nói tiếp nữa, chỉ coi như chưa từng nhắc tới chuyện này.
Tạ Như Hạc thờ ơ nghiêng đầu, đem cửa sổ kéo xuống. Gió lạnh trong nháy mắt tràn vào trong xe, mang theo khí ẩm nồng nặc. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ chằm chằm, có chút thất thần.
Hồi lâu, Tạ Như Hạc mở miệng, thanh âm nhẹ bỗng, mang theo nụ cười nhẹ nhàng
"Chờ ông ta chết, tôi sẽ đi thăm ông ta."
———
Trong ấn tượng, số lần Tạ Như Hạc bị ba đánh cũng không nhiều.
Người ta đồn, ba Tạ là một người nghiện rượu. Lúc say xỉn sẽ không còn nhân tính, chỉ biết đánh vợ con. Cứ cuối khu phố đó, luôn truyền tới âm thanh la mắng của người đàn ông say khướt, âm thanh tiếng vỡ đồ, còn có tiếng nức nở của người phụ nữ.
Tạ Như Hạc đều cảm thấy tin đồn đều đúng, ngoại trừ chuyện "đánh vợ con".
Ở đầu cấp hai, anh cho tới bây giờ không có bị Tạ Ký đánh.
Chỉ có Tạ Ký không có ở đây, nhà mới có thể yên tĩnh.
Trừ lúc đó ra, bầu không khí vĩnh viễn là dồn ép nặng nề, khiến cho người ta hít thở không thông. Cha thì uể oải, sa sút tinh thần, tan nát. Trên mặt mẹ lúc nào cũng luôn mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng sau lưng thì luôn luôn rơi lệ.
Lớn lên trong hoàn cảnh đó, tính tình Tạ Như Hạc dần trở nên âm trầm an tĩnh. Trừ Quý Tương Ninh, anh không thèm để ý đến bất cứ người nào, cũng không nghĩ tới việc tương lai sẽ ra sao.
Anh cảm thấy mình mãi mãi không thoát khỏi được cái địa ngục này.
Lần đầu tiên Tạ Như Hạc phát hiện Tạ Ký động thủ đánh Quý Tương Ninh, là ngày anh gặp Thư Niệm lần đầu tiên, lúc cô đưa anh cây dù.
Nhờ chú hàng xóm giới thiệu, anh trốn học giúp Lý Hoành giao hàng. Bận làm việc nửa ngày, lại không có bất kỳ thu hoạch gì, chỉ thấy được một nữ sinh. Vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn một cái dễ bị nhầm thành con nít, nhưng lại cứ cho mình là anh hùng có thể cứu vớt thế giới.
Từ khu dân cư đi ra, trên con đường tĩnh lặng chỉ có một ngọn đèn đường. Dọc theo đường đi vừa tối vừa yên tĩnh, trừ anh không có người khác. Đi thẳng đến cuối đường, thấy một căn phòng, từ bên trong phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tạ Như Hạc nhìn vào căn phòng, vừa đi vừa lục túi, chỉ lấy ra một viên kẹo.
Anh lúc này mới nhớ lại mình đi ra ngoài không mang chìa khóa.
Tạ Như Hạc đem viên kẹo thả lại trong túi, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ ba cái.
Bên trong lập tức truyền tới tiếng bước chân, nhẹ mà dồn dập.
Cửa được mở ra.
Quý Tương Ninh đứng chỗ cửa, cầm trên tay là khăn lông khô, hai mắt đỏ ửng. Tóc của bà có chút xốc xếch, thân thể bị áo dài quần dài che hết.
"A Hạc trở lại rồi sao." Giọng bà khàn khàn.
Tạ Như Hạc gật đầu một cái, đặt câu dù ở ngăn thứ nhất của kệ giày, trầm mặc cởi giày ra.
Quý Tương Ninh đem khăn lông đưa cho anh, giọng nói so với bình thường có mấy phần khàn khàn, có chút chật vật: "Đi tắm trước đi, lát nữa mẹ nói chuyện với con sau."
Nghe được giọng của bà, mí mắt Tạ Như Hạc giật giật.
Trong phòng rất an tĩnh, trừ phòng ngủ bên trong truyền tới âm thanh ngáy của Tạ Ký, không có thanh âm nào khác nữa. Ánh đèn màu vàng ấm áp, cũng không thể khiến căn phòng nhỏ bé này trở nên ôn hoà.
Tạ Như Hạc nhìn về phía bà, dáng vẻ giống như đang suy nghĩ.
Mấy giây sau, anh từ trong túi lấy ra viên kẹo xoài mềm, dùng quần áo xoa xoa, đặt vào tay của bà. Nhìn ánh mắt của Quý Tương Ninh đang nhìn mình, anh rốt cuộc cũng mở miệng.
Thanh âm trầm thấp lại khàn, nhưng lại mang theo giọng thiếu niên mới lớn, hết sức dễ nghe.
"Mẹ ăn đi."
..............
Tạ Như Hạc từ trong phòng tắm đi ra, Quý Tương Ninh đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách làm thủ công.
Bà rũ thấp đầu, tóc tai rối bời, ở dưới ánh sáng mờ tối tựa hồ còn có thể thấy mấy phần tóc bạc trắng. Mặc trên người là bộ quần áo cũ, so với những năm trước đây, giống như là đã già hơn mười tuổi.
Trên bàn còn để một phần thức ăn còn nóng, Tạ Như Hạc đi tới ngồi bên cạnh bà. Anh đang muốn cầm chén đũa lên, một giây kế tiếp, ánh mắt của anh chậm lại, mờ mịt nhìn cổ của Quý Tương Ninh.
Mới vừa nãy ở cửa, Quý Tương Ninh đứng ngược ánh sáng, Tạ Như Hạc không chú ý tới. Giờ phút này ngồi cạnh bà rất gần, ánh sáng mặc dù âm trầm nhưng cũng đủ cho anh thấy rõ ràng———
Trên cổ Quý Tương Ninh vẫn còn vết hằn do ai đó bóp.
Tạ Như Hạc đinh đinh nhìn chằm chằm vào cổ bà, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với cổ của mẹ?"
Nghe vậy, Quý Tương Ninh theo bản năng lấy tay che cổ, miễn cưỡng nói: "Không có gì, con ăn nhanh đi, lát hồi nguội không ngon nữa."
Tạ Như Hạc cúi thấp đầu, cặp mắt đen nhánh ngược ánh sáng, chợt sáng chợt tắt: "Là ba bóp sao?"
Quý Tương NInh miễn cưỡng cười một tiếng: "Ba con uống say."
"Ông ta ngày nào không say."
"..." Quý Tương Ninh lắc đầu một cái, thay Tạ Ký giải thích, "Ba con chẳng qua có chút hiểu lầm với mẹ thôi. Giải thích là ổn, sẽ không có lần thứ hai."
Tạ Như Hạc siết chặt tay, phản ứng thờ ơ như bây giờ của bà, anh cảm thấy không thể nào tin được, đứng dậy trở về phòng.
Rất nhanh, Quý Tương Ninh cũng đi theo vào phòng, đứng ở bên cạnh anh, thở dài: "A Hạc, nếu như con cảm thấy sống ở đây không được, mẹ sẽ liên lạc với ông ngoại, dẫn con ở nơi khác được không?"
Tạ Như Hạc nghe bà nhắc tới Quý Hưng Hoài, nhìn về phía bà, "Mẹ đi không?"
"Mẹ không có mặt mũi trở về." Quý Tương Ninh cười khổ, "Hơn nữa ông ngoại con cũng không thích ba con, mẹ cũng không thể để cho ba con sống ở đây một mình, không có ai chăm sóc."
Mẹ của anh, gặp được tình yêu liền phấn chấn hơn người, không thèm để ý người khác mà mù quáng.
Bà tin tưởng Tạ Ký sẽ tỉnh táo lại, chẳng qua vấn đề là sớm hay muộn. Ngây thơ giống như một đứa trẻ.
Tạ Như Hạc nằm ở trên giường, dùng cánh tay che cặp mắt: "Vậy thì thôi đi."
"..."
"Con phải ở đây chăm sóc mẹ."
...........
Đại khái bởi vì làm tổn thương Quý Tương Ninh, sau khi tình rượu Tạ Ký ý thức được mình không ổn, áy náy tự trách. Hắn không giống như trước kia mà say rượu, dần dần sống trở về một con người bình thường.
Tạ Như Hạc cũng không cần như trước đây, vì muốn kiếm thêm tiền mà phải chạy đi giao hàng.
Về sau, anh nghe được Thư Niệm giải thích giúp anh.
_____" Mình không có giúp Tạ Như Hạc, cũng không phải vì ba của cậu ấy mà giải thích. Mình chỉ cảm thấy không thể tùy tiện kết luận như vậy được. Cái tội danh này rất nặng, không ai gánh nổi."
Chí ít, lúc này Tạ Như Hạc thấy.
Tạ Ký đúng là cặn bã, nhưng cũng không làm chuyện như vậy.
Thực ra Tạ Như Hạc không để ý người khác bàn tán gì về Tạ Ký. Nhưng thấy Thư Niệm vì anh mà giải thích, bị bạn học của cô cười nhạo nhưng cũng có thời gian an ủi anh.
Anh cảm thấy có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Hết sức kỳ quái, lại khiến anh hoàn toàn bị trầm mê.
Thư Niệm dường như là đi về một mình.
Lúc cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tạ Như Hạc mới bắt đầu theo Thư Niệm.
Quan hệ cùng cô vì vậy mà tốt hơn.
Cùng Thư Niệm trải qua sinh nhật tuổi mười sáu, khi Tạ Như Hạc về đến nhà đã qua giao thừa, chuẩn bị đón buổi sáng sớm năm xuân mới.
Trong đêm đó, không biết vì sao, Tạ Ký lại uống rượu. Tâm tình của ông ta rất kém, mắng Tương Qúy Ninh rất khó nghe.
Qúy Tương Ninh chỉ có thể thúc giục Tạ Như Hạc trở về phòng nhanh hơn một chút.
Tạ Như Hạc mím môi, nhìn Tạ Ký có thêm vài tia chán ghét.
Khi Tạ Ký thấy ánh mắt của Tạ Như Hạc, cơn tức trong nháy mắt cao trào. Ông ta cầm chén rượu trong tay nem tới quát:" Mẹ nó! đồ súc sinh! Mày nhìn tao kiểu gì đó? Còn không biến?"
Đột nhiên ông ta hành động.
Tạ Như Hạc hoàn toàn không phản ứng kịp. Cái chén đập phải trán anh, rách ra một mảng lớn. Máu chảy theo gò má xuống rơi nhiễm đỏ cả khuôn mặt.
Qúy Tương Ninh cũng không phản ứng kịp, chờ vài giấy sau, như điên cuồng gào thét chói tai, chạy đến kéo áo Tạ Ký:" Ông điên rồi? Đây là con trai ông."
Tạ Ký trức tiếp đẩy bà ra, điên lên rống:"Con mẹ nó mày mới điên rồi, cút ngay cho tao! Tao cho mày biết, mày nên ít cùng thằng hàng xóm kia dây dưa, nếu mày dám phản bội tao. Tao trực tiếp giết mày! Tao trực tiếp giết mày!"
Khuôn mặt ông ta đỏ bừng, giống như ác ma vừa mới bò từ trong địa ngục ra.
Giận tới cực điểm, giống như mất hoàn toàn tính người.
Tạ Như Hạc lại không phản ứng gì nhiều, một tay bịt lại vết thương, đi tới đỡ Qúy Tương Ninh dậy.
Nước mắt Qúy Tương Ninh rơi, không thèm nói, đi lấy hòm thuốc đến giúp Tạ Như Hạc xử lý vết thương. Trong nháy mắt bà hiểu ra, trước đây vì Tạ Ký tìm cớ, tất cả chỉ vì hành động của ông ta mà tan biến.
Qúy Tương Ninh có thể chịu đựng tất cả.
Bà có thể chịu đựng Tạ Ký suốt ngày say rượu, không có cống hiến gì cho gia đình, có thể chịu đựng ông ta khi không tỉnh táo buông lời thoái mạ bà, đánh đập bà, có thể chịu đựng ông ta không tin tưởng bà, hoài nghi bà có người đàn ông khác hay không.
Bà có thể chịu bất cứ chuyện gì, tất cả, bà có thể chịu đựng.
Nhưng khi việc này phát sinh trên người của Tạ Như Hạc.
Chỉ một lần, bà bỗng dưng tỉnh mộng.
Bà có thể chịu khổ, nhưng sẽ không bao giờ muốn Tạ Như Hạc chịu khổ.
Đó là đứa con trai duy nhất của bà.
Giúp Tạ Như Hạc băng bó vết thương, Qúy Tương Ninh quay đầu nhìn về phía Tạ Ký, lau đi lệ còn vương trên khóe mắt. Nhìn thì chật vật, giống như người con gái cao cao tại thượng trước đây, gằn từng chữ nói:" Chúng ta ly hôn."
------
Đây là lần đầu tiên Qúy Tương Ninh đề nghị ly hôn, ngay cả Tạ Như Hạc cũng cho là bà nhất thời hồ đồ, nhưng thái độ của bà lại cực kỳ kiên quyết. Dù cho Tạ Ký có đau khổ cầu xin, vừa đấm vừa xoa, bà đều không chút dao động nào.
Qúy Tương Ninh mang theo Tạ Như Hạc dọn ra bên ngoài, tìm nhà trọ ở tạm một thời gian.
Lo lắng Thư Niệm sẽ quay về nhà cũ của mình tìm không thấy mình, Tạ Như Hạc chủ động tìm đến nhà Thư Niệm.
Vết thương trên đầu anh còn chưa khỏi, chỗ đó máu chảy ra đỏ thẫm tấm băng gạc, nhìn qua vô cùng nghiêm trọng.
Lúc đầu, Thư Niệm nghe thấy anh tìm đến nhà mình thì vui vẻ vô cùng. Nhưng đến khi nhìn thấy vết thương trên trán anh, trong nháy mắt thu hồi lại ý cười, lúng túng: "Cậu sao lại bị thương...."
Tạ Như Hạc không trả lời cô chỉ nói: "Tôi gần đây dọn ra ngoài nhà trọ ở cùng mẹ, cậu có việc tìm tôi thì đến phòng 304 tầng 3, đừng đi đến căn nhà trước đây."
"..." Thư Niệm cố hết sức mím môi, hỏi lại lần nữa:" Làm sao cậu lại bị thương?"
Tạ Như Hạc giơ tay chạm nhẹ vào vết thương, không muốn lừa gạt cô, thành thực trả lời:" Ba tôi quăng chén."
Thư Niệm nhìn chằm chằm vết thương của anh, tức giận, giọng nói lúc ấy cũng lớn hơn: "Trước đây tớ nghe Trần Hàn Chính nói ba cậu là người bạo lực, tớ còn không tin. Ông ta như vậy là phạm pháp, là con của ông ta thì ông ta cũng không thể tùy tiện đánh vậy chứ."
Tạ Như Hạc không nói một lời.
Cho tới hiện tại, Thư Niệm chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Cô có thấy chú dì của mình lúc tức giận cũng sẽ cầm giá áo đánh con, nhưng cũng không nghiêm trọng giống như Tạ Như Hạc. Nước mắt của cô rơi xuông nói: "Có cần báo cảnh sát không..."
Tạ Như Hạc trả lời: "Không cần, tôi đã dọn ra ngoài."
"Ông ta có thể tìm đến để đánh cậu hay không.." Thư Niệm không biết làm sao lại phát ra âm thanh khóc nức nở, nhón chân xem vết thương của anh:" Làm sao bây giờ? Ông ta sao có thể đánh cậu thành như vậy.."
Tạ Như Hạc lặp lại một lần: "Không sao rồi."
"Cái gì mà không sao?" Thư Niệm nức nở khóc, thanh âm nhỏ, tinh tế, mềm mại rồi lại cứng rắn:" Tớ phải đi gặp ba cậu, nói hành động của ông ta là không đúng. Sao có thể ném cái chén vào người như vậy chứ! Sẽ chết người đấy!"
Tạ Như Hạc thấy mình có chút kì lạ, thấy Thư Niệm khóc thành bộ dạng này, anh lại thấy cực kỳ tốt.
Anh vội ngăn cản cô: "Cậu không sợ ông ta đánh cậu sao?"
"Tớ có gì phải sợ ông ta chứ." Thư Niệm hít hít mũi, " Ông ta dám đánh tớ, tớ liền báo cảnh sát. Tôi còn có thể kêu ba tớ đi cùng, chắc chắn ông ta không thể thắng ba tớ."
Cô vẫn rơi lệ, tròng mắt như quả cầu thủy tinh được gột rửa qua nước, óng ánh phát ra tia sáng êm dịu. Cả hai mắt đều đỏ, quai hàm hơi lồi lên, như chiếc bánh ngọt ngày tết ông táo.
Biết là sẽ bị thương, nhưng anh không thể không chịu.
Nhìn khuôn mặt ướt át của cô, anh không hiểu sao có một loại xao động. Ánh mắt anh trầm xuống, khóe miệng thoáng cong, nhẹ giọng an ủi cô.
Trong đầu lại nghĩ đến việc khác.
Anh nghĩ muốn ɭϊếʍƈ nước mắt của cô, muốn nếm tư vị của nước mắt.
Đây là Thư Niệm vì anh mà rơi nước mắt.
Ta Như Hạc nghĩ lại từng chút từng chút, tất cả đều là do mình mà có.
Nhất định là rất ngọt. Giống như cuộc sống khổ cực đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.
[21:36 17.1.2019