Thử Thách

Chương XII

Nhờ may mắn, Lượt thoát khỏi đảo vào được đất liền. Nó tức tốc đến Hà Ra tìm chú Hậu. Nhờ lời chỉ dẫn của Ngọc Bích, Lượt tìm được ngay tiệm sửa xe Mỹ Châu và chú Hậu. Biết Lượt là bạn của Ngọc Bích, chú Hậu vồn vãn mời Lượt vào nhà. Vì thời gian quá cấp bách Lượt không kịp giải thích cho chú Hậu rõ. Nó nói:

- Cháu sẽ trình bày cho chú rõ rau. Thưa chú! Nhà chú có điện thoại không, cho cháu gọi nhờ một tí!

Chú Hậu vui vẻ:

- Có! Có chớ! Cháu muốn gọi gi thì cứ gọi!

- Thưa chú, Cháu muốn nhờ chú gửi giùm cháu cho Ngọc Bích một bức thư.

Chú Hậu cười:

- May quá, trưa nay chú ra đảo thăm ba Ngọc Bích đây, cháu cứ viết đi, chú gửi cho, giấy viết đây này!

Lượt viết thư cho Ngọc Bích xong, nó bèn mở cuốn niên giám điện thoại tìm số điện thoại của bác Hoàng. Nó tìm ra ngay và quay số. Nó muốn nói chuyện trực tiếp với bác Hoàng nhưng nó lại quên vai trò của tên Lãm bên cạnh bác Hoàng.

Lượt nghe tiếng chuông reo ở đầu giây bên kia và tiếng thì thầm:

- A lô?

Lượt cảm động nói run run:

- Tôi muốn gặp ông Hoàng...

- Tôi là Hoàng đây! Tôi đang được hân hạnh tiếp chuyện với vị nào? Một giọng nói êm dịu trả lời Lượt.

- Thưa bác! Cháu là Lượt, cháu ruột của bác đây!

- Mày đi chơi đâu vậy?

- Không! Cháu là cháu đích thực của bác đây! Cháu muốn gặp bác ngay! Quan trọng lắm!

- Vậy hả? Được! Cháu đến gặp bác ngay! Hiện cháu đang ở đâu?

- Cháu đang ở nhà một người quen ở Hà Ra.

- Cháu đến gặp bác ngay! Bác đợi...

Mừng rỡ, Lượt vội chào chú Hậu và đi qua xómg Bóng gặp bác Hoàng, nhưng vừa bước vào cổng biệt thự, Lượt hoảng hốt la lên:

- Lãm!

Không chờ Lượt la lên tiếng thứ hai, tên Lãm chạy tới giơ gậy cao su đập vào đầu Lượt những cú như trời giáng. Lượt ngã xoài xuống đất bất tỉnh. Tên Lãm bồng Lượt chạy nhanh vào và quăng Lượt vào chiếc xe hơi đang đậu gần góc sân.

Quang cảnh vắng tanh! Không ai có thể thấy được gì cả.

°°°

Lượt tỉnh dậy, người mệt nhoài, đầu nặng chình chịnh. Tuy nhiên, nó vẫn còn nghe rõ tiếng nói của hai người: tên Lãm và Đán.

Tên Lãm nói:

- Tao không hiểu nó đến được xóm Bóng bằng cách nào... tao nghe nó gọi điện thoại...

Tên Đán hỏi:

- Anh biết nó sẽ gọi điện thoại?

- Tao đoán... tao canh điện thoại từ ban sáng... tao chận đầu nó đập nó chết giấc rồi đem nó về đây.

Lượt mở he hé mắt nhìn chung quanh. Nó thấy bà Đán đang loay hoay làm bếp! Thôi rồi! Nó lại bị bắt về đảo rồi! Làm sao bây giờ?

Thấy Lượt đã tỉnh, tên Đán đá Lượt một cái và nói:

- Đứng dậy, thằng chết bầm! Mày muốn nằm đó ăn vạ hả?

Lượt cố gắng đứng dậy. Đầu nó choáng váng khó chịu vô cùng. Nó biết hoàn cảnh hiện tại của nó rất khó khăn, bất lợi. Hai tên Lãm và Đán dám thủ tiêu nó lắm.

Lượt nhìn chung quanh tìm kế thoát thân. Thật bất ngờ, nó phóng tới thoi vào mạng mỡ tên Lãm rồi chạy nhanh lên lầu. Tên Lãm quên cả đau đớn rượt theo Lượt. Tên Đán cũng chạy theo bén gót.

Lượt chạy vào phòng mình và đóng cửa lại. Tiếng đập cửa ầm ầm.

- Mở ra! Mở ra! Không tụi tao phá cửa...

Lượt tuyệt vọng nhìn chung quanh. Nó biết không thể nào thoát được. Nó nghiến răng chờ đợi.

Chỉ vài phút sau, hai tên Lãm và Đán phá được cửa xông vào. Tên Đán bẻ tréo tay Lượt dẫn xuống nhà. Tên Lãm cầm gậy cao su đi theo sau.

Tên Đán gầm gừ:

- Bây giờ thì hết thoát nghe con! Tưởng con chạy đi đâu chứ chạy vào đó thì kể như đời tàn!

Tên Đán đẩy mạnh Lượt:

- Đi nhanh lên! Mày mà bày trò gì nữa thì chết nghe!

Hai tên Lãm và Đán dẫn Lượt vào bếp, nơi bà Đán đang nấu cơm. Bà Đán nhìn Lượt có vẻ thương hại, đôi mắt bà rơm rớm lệ.

Tên Đán trói Lượt vào một cái cột. Tên Lãm hỏi:

- Ai nói cho mày biết đây không phải là xóm Bóng?

Lượt đáp:

- Ngọc Bích.

Vừa nghe Lượt nói Ngọc Bích, tên Đán nhìn bà Đán:

- Đó, bà thấy không! Con nhỏ đó gây rắc rối cho mình.

Tên Lãm ra hiệu cho tên Đán ngừng nói rồi hỏi tiếp Lượt:

- Mày đến xóm Bóng làm gì? Đã gặp ai? Mày có nói chuyện với ai không?

Lượt im lặng, không trả lời nữa. Nó câm như hến. Tên Lãm bèn giáng vào Lượt một bạt tai nẩy lửa. Lượt thấy đom đóm xuất hiện trong mắt.

- Mày không nói hả, tên ngoan cố!

Tên Lãm lại bạt tai Lượt mấy cái nữa. Lượt nhắm mắt chịu đựng, thình lình...

- Đủ rồi! Tôi đã hiểu chuyện các ông rồi! Các ông đã lừa tôi nói là ông Hoàng nhờ coi giùm đứa cháu...

Giọng bà Đán êm dịu nhưng cương quyết rót vào tai Lượt. Lượt nhớ lại cuộc đối thoại giữa bà Đán và ông Đán mà nó tình cờ nghe lóm được khi về nhà tìm dao để nậy hào: bà Đán đã tin tưởng ông Hoàng gởi nhờ trông nom đứa cháu ruột ở đây. Tên Lãm đã nói dối.

Lượt nghe bà Đán tiếp:

- Tôi đã hiểu tất cả... kể từ đêm qua, tôi biết cháu Lượt đang bị hiểm nguy...

Không chờ bà Đán nói tiếp, Lượt la lên:

- Người ta đánh tráo tôi để đoạt gia tài.

- Câm mồm ngay!

Tên Lãm giơ tay định tát Lượt thì bà Đán gạt ra:

- Ông không có quyền đánh nó!

Tên Đán giận dữ:

- Trời! Bà làm gì vậy? Bà điên hả?

Bà Đán bình tĩnh:

- Tôi không có điên! Tôi yêu cầu hai ông không được hành hạ thằng bé này nữa!

Bà Đán thở ra:

- Bây giờ hai ông hãy giải thích cho tôi nghe tại sao lại có chuyện này.

Liền lúc đó...

- Tất cả mọi người ở trong nhà này ai ở đâu đứng yên chỗ đó! Cảnh sát đã bao vây tất cả rồi!