Lượt khẽ lắc đầu:
- Nhưng có thể một người khác cho tôi biết!
Ngọc Bích nói to:
- Ai cho anh biết mà anh biết được! Anh xem đó, chung quanh đây hoang vu, nhà này cách nhà kia hàng cây số. Ông Đán hoặc bác anh đã khéo chọn chỗ này.
Vì đã đến trưa, Lượt và Ngọc Bích chia tay nhau và hẹn sẽ gặp lại vào lúc một giờ.
Đến một giờ, hai đứa thận trọng kéo nhau vào một nơi hết sức kín đáo để bàn chuyện. Những cây cỏ thật cao, những tảng đá bao quanh chỗ hai đứa đứng. Từ đó, chúng có thể nhìn ra ngoài nhưng ở ngoài không thể nào nhìn thấy chúng được.
Lượt đã quyết định thuật lại từ đầu câu chuyện cho Ngọc Bích biết những nhận xét, những khám phá và cả những lo âu của mình nữa. Dù chưa tìm được bí mật, Lượt đã cảm thấy dễ chịu phần nào vì nó đã có bạn chia sẻ những lo lắng với nó.
Nó nói:
- Bích biết không, tôi có thể nhờ Bích gởi thư dùm tôi, như thế tôi có thể kể hết mọi chuyện cho mẹ tôi, hoặc tôi có thể báo cảnh sát, nhưng tôi không muốn vì... tôi sợ bị lầm!
Ngọc Bích cười thông cảm:
- Tại sao anh nói vậy? Sao anh không nói là vì bác Hoàng của anh...
Ngọc Bích đã nói trúng tim đen của Lượt.
Lượt gật đầu xác nhận:
- Bích nói đúng. Tôi chưa tin rằng bác tôi làm việc mờ ám.
Lượt ngần ngừ giây lát rồi nói tiếp:
- Bác tôi mời tôi đến đây thì đáng lẽ bác tôi phải săn sóc chớ, đằng này...
Ngọc Bích ngắt lời Lượt:
- Mình hãy trở lại từ đầu... Người ta đã đưa anh đến đây và đã chủ ý làm anh cùng mẹ anh tin đây là xóm Bóng Nha Trang. Mẹ anh đã viết thư cho anh và gởi về xóm Bóng chớ không gởi về đây. Như thế có một ông Hoàng nhận thư ở xóm Bóng rồi trao cho ông Đán đem thư về đây cho anh.
Lượt ôm đầu suy nghĩ:
- Nếu bác tôi chỉ huy nhóm buôn lậu này thì không lẽ bác tôi lại để tôi ở đây... vì biết đâu tôi có thể thấy được bí mật của bác.
Ngọc Bích mỉm cười hỏi Lượt:
- Anh có thể nào tìm ra đáp số một bài toán nếu anh thiếu phân nửa đề bài không?
- Không!
- Vậy thì trong vấn đề phức tạp này, phân nửa đề bài anh thiếu là ở xóm Bóng.
Lượt hỏi:
- Như thế, tôi phải đi xóm Bóng!
- Phải!
- Nhưng làm sao tôi đi được? Ông Đán đời nào để tôi đi!
- Anh không cần xin ông Đán. Anh đi lén. Chỉ cần suốt một buổi là đủ.
- Nếu ông ta nghi ngờ thì sao?
- Dễ quá mà, anh chỉ càn nói anh đi lạc trong rừng...
Ngọc Bích tính toán thật nhanh. Cô bé nói tiếp:
- Tôi về nhà một lát, anh chờ tôi ở đây. Tôi đưa anh ra bến đò. Đò sẽ đưa anh vào đất liền. Nơi đò cập bến là cầu Đá Nha Trang. Ở đó, anh đón xe ngựa đi ra chợ, đến chợ, anh hỏi thăm xe ngựa đi xóm Bóng. Tới xóm Bóng anh sẽ tìm thấy nhà bác Hoàng của anh ngay. Anh có tiền đi xe không?
- Có! Má tôi có cho tôi tiền túi dù bác tôi có dặn không cần.
- Tôi cũng có để dành được chút đỉnh. Tôi sẽ đem đến cho anh...
Lượt ngạc nhiên:
- Bích cho tôi?
- Anh có coi Bích là bạn của anh không?
Ngọc Bích nói với giọng hết sức chân thành. Lượt và Ngọc Bích bỗng nhiên im lặng không nói một lời nào. Hai con chim vỗ cánh bay tung lên trời cao. Tình bạn thân thiết tràn ngập tâm hồn. Lượt có nhiều bạn nhưng lần đầu tiên Lượt mới có được một người bạn chân thành đúng nghĩa, lần đầu tiên Lượt mới biết bạn là gì. Người ta không dùng lý trí để hiểu tình bạn, người ta chỉ cảm thấy được mà thôi.
Lượt cảm động:
- Cám ơn Bích nhiều lắm! Bích có thể...
Biết ý Lượt, Ngọc Bích chận ngay lời Lượt:
- Bích muốn đi theo anh để hướng dẫn anh nhưng không thể được, ba Bích khó lắm, Bích không thể nào về trễ được. Vụ thám hiểm hang, Bích bị rầy quá xá, may mà ba Bích không biết Bích vào hang. Thôi, anh chờ Bích ở đây nha, Bích về nhà, độ nửa giờ Bích trở lại.
°°°
Y như lời hẹn, đúng nửa giờ sau Ngọc Bích trở lại. Vừa thấy Lượt, Ngọc Bích nói:
- Tôi mang tiền cho anh.
Ngọc Bích dúi tiền vào tay Lượt. Lượt do dự không muốn nhận. Trong khi chờ đợi Ngọc Bích, Lượt đã quyết định không lấy tiền của Bích. Lượt ngập ngừng nói không ra lời:
- Bích... Bích...
Biết s Lượt, Ngọc Bích nói cương quyết:
- Anh phải nhận. Biết đâu anh sẽ cần dùng nhiều khi đến xóm Bóng. Nếu anh không nhận Bích sẽ cho ba Bích biết tất cả.
Lượt hoảng hốt:
- Bích đừng làm thế!
- Bích sẽ nói...
- Bích đã hứa,...
Ngọc Bích khẽ hất mái tóc ra đằng sau:
- Bích sẽ nói vì biết đâu nếu cứ giữ mãi tình trạng này sinh mạng của anh sẽ bị đe dọa.
- Dù sao đi nữa không có ai muốn hại tôi cả, nếu hại đã hại rồi.
- Làm sao biết được? Nếu ông Đán biết anh biết tất cả thì làm sao? Anh không biết tại sao bác anh lại đưa anh đến đây thì làm sao giải quyết vấn đề được vì đó là chìa khóa mở cửa bí mật.
Cảm thấy Lượt đã bị thuyết phục, Ngọc Bích tấn công dồn dập:
- Anh nhận đi! Chúc anh thành cơng.
Lượt nhận tiền của Ngọc Bích rồi gật đầu:
- Cám ơn Bích! Tôi đi ngay.
Ngọc Bích dẫn Lượt ra bến đò. Lượt chưa biết phải hành động gì ở xóm Bóng cả: tùy cơ ứng biến? Lượt sẽ gặp bác Hoàng chăng? Làm thế nào bác Hoàng biết Lượt được? Bác Hoàng có giải thích rõ cho Lượt biết thái độ kỳ lạ của bác hay không? Hay Lượt giữ bí mật tông tích của mình để dò xét cho kỹ? Lượt ở xóm Bóng luôn hay phải trở về đảo này để đối đầu với ông Đán? Lượt có phải nhờ cảnh sát giúp đỡ và che chở không? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập làm Lượt hoang mang lo sợ.
Khi Lượt chuẩn bị xuống đò và đất liền, Ngọc Bích căn dặn Lượt:
- Trừ khi cấp bách lắm, nếu anh thấy cần phải báo cảnh sát anh hãy trở về đây và ghé nhà Bích.
- Nhà Bích?
- Phải! Mình sẽ thuật tất cả chuyện. Ba Bích sẽ lo tất cả thủ tục cho mình.
Chợt nghĩ ra điều gì, Ngọc Bích lại nói:
- Nếu anh gặp gì khó khăn ở xóm Bóng cần phải giải quyết gấp, anh có thể gặp chú ruột của Bích ở Hà Ra. Chú ruột Bích có tiệm sửa xe đạp ở đó, tiệm Mỹ Châu. Anh nhơ nghe! Chú Bích tên Hậu.
Lượt lẩm bẩm:
- Chú Hậu, tiệm Mỹ Châu ở Hà Ra.
Ngọc Bích lại còn dặn thêm:
- Đến tiệm Mỹ Châu anh thấy ông nào mặt tròn quay có bộ râu cá chốt là chú Hậu của Bích đó.
Đò từ từ ra khơi. Ngọc Bích đưa tay vẫy chào. Bỗng nhiên Lượt thấy lòng thắt lại: Lượt chợt cảm thấy mình sắp sửa dấn thân vào một cuộc phiêu lưu kỳ lạ và nguy hiểm.