Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 669: Cơ quan mật đạo

Chẳng những đám người trong tháp kêu lên, ngoài tháp cũng liên tục truyền ra tiếng hô,
"Tông chủ, sập rồi, Hắc Ma tháp bị sập rồi."
"Nhanh, bọn họ sắp lao ra." 
"Mười đại cao thủ nghe lệnh."


"Bày trận, bỏ bọn họ vào trong cơ quan mật thất, ta muốn bọn họ sống không bằng chết."
Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông lên tiếng, mười đại cao thủ đang áp chế tòa trận lớn bao phủ trên không phòng luyện đan. 


Đúng vào lúc này, Tiêu Cửu Uyên ôm Vân Thiên Vũ bay từ trong Hắc Ma tháp ra.
Nhưng bọn họ vừa phá tan phòng luyện đan, bay ra ngoài.
Đột nhiên trên đỉnh đầu có vật lớn đen nghìn nghịt rơi xuống, chụp về phía Tiêu Vũ Uyên và Vân Thiên Vũ. 


Hai người vừa trải qua đủ loại chiến đấu kịch liệt trong Ma Tháp, lúc này không còn linh lực đánh lại.
Cho nên bị vật màu đen chụp xuống, vang lên tiếng ầm, bọn họ bị ngã xuống đất.
Đột nhiên trên mặt đất có cửa đá mở ra, chờ bọn họ rơi xuống. 
Cửa đá đóng lại.


Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ bị mười đại cao thủ vận dụng trận pháp ép vào cơ quan mật đạo trong Lăng Vân tông.
Cơ quan trên mặt đất nhanh chóng đóng lại. 
Toàn bộ hầm đen như mực.
Duỗi tay không thấy năm ngón.
Hai người bọn họ rơi xuống, nhanh chóng ngã chạm đất. 


Chưa tới khi bọn họ kịp phản ứng, đã nghe thấy được tiếng của cơ quan khép kín.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhìn nhau, không nhịn được mắng chửi.
"Diệp Thu Loan đáng chết, ngươi chờ đó, nếu chúng ta ra ngoài được, nhất định san bằng Lăng Vân tông ngươi." 


Vân Thiên Vũ mắng xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.
Bệnh của Tiêu Cửu Uyên, hắn có chứng sợ không gian kín, bây giờ ở trong không gian kín thế này, có thể sẽ phát bệnh không.


Vân Thiên Vũ nghĩ vậy, duỗi tay sờ Tiêu Cửu Uyên, nàng cứ sờ rồi sờ thấy trên mặt Tiêu Cửu Uyên đang đổ mồ hôi. 
Người hắn cũng cứng đờ, hô hấp cũng dồn dập lên rất nhiều.
Vân Thiên Vũ vội lo lắng hơn.


Tiêu Cửu Uyên sẽ không phát bệnh chứ. 
Nghĩ như thế, trong lòng càng lo hơn.
Nếu như Tiêu Cửu Uyên phát bệnh lúc này, chỉ sợ hai người bọn họ chết không có chỗ chôn.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi sao rồi? Ngươi sao rồi?" 


Trong bóng đêm, Vân Thiên Vũ không thấy vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên, nàng vươn tay sờ mặt Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên thở gấp lắc đầu: "Không sao, ta không sao."


Nghe thấy hắn có thể nói chuyện, Vân Thiên Vũ duỗi tay ra vỗ vai hắn, giọng nói dịu dàng: "Đừng sợ, có ta ở đây, ta ở với ngươi, sẽ không có chuyện gì, nhất định ngươi có thể chịu đựng được." 


Vân Thiên Vũ nói xong, giống như nguồn sáng chiếu vào lòng Tiêu Cửu Uyên.
Trong nháy mắt, hắn như trở về cảnh nhiều năm trước, lúc đó, cô bé kia chạy tới nói với hắn.


"Đừng sợ, muội đã về, muội sẽ ở cạnh huynh, sẽ không sao, nhất định huynh có thể chịu được." 


Đúng vậy, nhất định hắn phải chịu đựng, bởi vì tình trạng trước mắt không ổn, nếu như lúc này hắn phát bệnh, chỉ còn lại một mình Vũ Mao chiến đấu, như vậy rất có thể bọn họ đều sẽ chết ở trong cơ quan mật đạo này.


Xem ra bọn họ bị nữ nhân ác độc Diệp Thu Loan kia bức vào mật đạo.
Bọn họ phải tìm được chốt mở, mới có thể ra ngoài. 


Tuy Tiêu Cửu Uyên vẫn áp lực không gian như cũ, nhưng vì lo lắng cho Vân Thiên Vũ, hơn nữa cố gắng nghĩ những chuyện khác, mới dời được sự chú ý của hắn.
Tạm thời hắn không có phát bệnh.