Ban đầu Tưởng hoàng hậu hoàn toàn bị kinh hoàng, cuối cùng cũng đăm chiêu, ôm lấy Tiêu Thiên Ngự đang khóc lóc.
Đôi mắt đen của bà ta đầy u ám, dần dần bà ta cắn răng: “Chuyện này mẫu hậu sẽ bàn bạc với các cữu cữu của con, con yên tâm ở trong phủ thái tử, đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, nhớ kỹ, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”
“Con xem, không có chuyện gì con lại đi đấu với Vân Thiên Vũ làm gì, bây giờ thì hay rồi, hao tổn số lượng lớn người có linh lực.”
Nghĩ tới tất cả số người có linh lực đã bị hao tổn, Tưởng hoàng hậu không khỏi đỏ hoe mắt, trong lòng buồn bực không nói nên lời.
Thái tử ôm lấy Tưởng hoàng hậu, vội vàng nói: “Mẫu hậu, đêm dài lắm mộng, nếu đã muốn làm thì phải nhanh chóng ra tay, nếu để phụ hoàng phát hiện sẽ không làm được nữa.”
“Mẫu hậu, cầu xin người đó.”
Tiêu Thiên Ngự quỳ xuống, ôm lấy đùi của Tưởng hoàng hậu, giống như nếu Tưởng hoàng hậu không đồng ý, gã sẽ không đứng lên vậy.
Ánh mắt Tưởng hoàng hậu u ám không nói lên lời, cuối cùng cắn răng: “Con buông ta ra, dù thế nào đi nữa, cũng để ta đi bàn bạc với cữu cữu của con đã, ta đồng ý với con, nếu có khả năng, chúng ta sẽ nhanh chóng hành động.”
“Đêm mai, giờ tý sẽ hành động.”
Tiêu Thiên Ngự cắn răng nói, gã ôm lấy chân Tưởng hoàng hậu kiên quyết không buông ra.
Tưởng hoàng hậu nhìn nhi tử, dáng vẻ như sắp thành ma vậy, Tưởng hoàng hậu chậm rãi gật đầu, Tiêu Thiên Ngự rốt cuộc cũng thả ra, chậm rãi đứng dậy.
Tưởng hoàng hậu liếc nhìn gã nói: “Ta lập tức đi tới phủ Tưởng quốc công, bàn bạc với cữu cữu của con ngày trong đêm nay.”
“Vâng.”
Tiêu Thiên Ngự gật đầu, nhìn thấy Tưởng hoàng hậu muốn rời đi, mắt gã đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Tưởng hoàng hậu nói: “Mẫu hậu, nếu người không giúp con, nhi tử cũng không sống nổi đâu, nếu nhi tử xảy ra chuyện gì, người và Tưởng gia cũng không còn chỗ dựa. Người nhất định phải giúp nhi tử.”
Lời nói của Tiêu Thiên Ngự rất rõ ràng, chính là lấy tính mạng của mình uy hϊế͙p͙ Tưởng hoàng hậu, nếu không giúp gã, gã sẽ tự sát, như vậy Tưởng hoàng hậu và Tưởng gia cũng không còn ai để dựa dẫm. Không có nhi tử, họ còn có thể dựa dẫm vào đâu.
Tưởng hoàng hậu đen mặt lại, hung hăng cảnh cáo Tiêu Thiên Ngự: “Con đừng làm bậy, chờ mẫu thân ở đây, nhớ kỹ, đừng có làm loạn.”
Tiêu Thiên ngự gật đầu: “Được, nhi tử chờ tin tức của mẫu hậu, nếu đem mai thành công, con sẽ trở thành hoàng đế của Đông Ly quốc, Tưởng gia sẽ là thế gia bậc nhất của Đông Ly quốc, mẫu hẫu sẽ trở thành thái hậu nương nương của đương triều.”
Tiêu Thiên Ngự nói xong, điên cuồng giơ tay lên: “Sau khi nhi thần trở thành hoàng đế, việc đầu tiên là giết Tiêu Cửu Uyên, giết con tiện nữ Vân Thiên Vũ, nhi tử sẽ không để cho họ sống yên ổn.”
Những người ám hại gã, sẽ không ai được sống yên ổn. Ánh mắt Tưởng hoàng hậu lóe lên, sau đó quay người đi ra ngoài.
Ngày hôm sau Vân Thiên Vũ ở trong phủ An thân vương nghỉ ngơi một ngày.
Đáng nhẽ định luyện đan cho quân đội tiên phuong của phủ An thân vương, nhưng nàng phát hiện dược liệu bị thiếu, luyện đan cần rất nhiều dược liệu, những hiệu thuốc tầm thường ít bán dược liệu luyện đan.
Nhất là dược liệu tăng thên ý chí chiến đấu, cần phải dùng những dược liệu luyện đan tốt nhất, nhưng không thể mua được ở tiệm thuốc thông thường.
Vân Thiên Vũ định bảo Phượng Vô Nhai đi mua hộ.
Nhưng cuối cùng nàng bảo người làm tìm Phượng Vô Nhai, lại phát hiện Phượng Vô Nhai không có trong phủ An thân vương.
Vân Thiên Vũ đành phải từ bỏ. Thật ra nàng không biết, đêm qua Phượng Vô Nhai thấy bản thân mình quá vô dụng, không còn mặt mũi gặp nàng nên mới trốn đi. Cả ngày không lộ diện.