Editor: Huynhnhu142
Lệch tại này lúc, Vân Thiên Vũ chuyển động, nàng xoay người lại hướng trụ cột hành lang sau lưng tiểu viện chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn: “Ta sống đủ rồi, muốn chết mọi người cùng nhau chết đi.”
Nàng vừa động, Vân Lôi bị làm kinh sợ, hơn nữa chính là bởi vì Vân Thiên Vũ vừa động, hắn ngược lại tin Vân Thiên Vũ là thật có chuẩn bị, chuẩn bị để cho bọn họ cả Vĩnh Ninh Hậu phủ cùng nàng chôn theo.
”Mau, ngăn lại nàng, đừng để cho nàng chết thật.”
Vân Lôi dứt lời, sớm có hai gã thủ hạ lách mình động, chạy thẳng tới Vân Thiên Vũ, mắt thấy Vân Thiên Vũ muốn đụng phải cây cột, hai người kia vội vàng giữ nàng lại.
Vân Thiên Vũ bị níu lại không nhúc nhích được, quay đầu nhìn về Vĩnh Ninh hậu âm ngoan nói: “Ngươi không phải là muốn đánh chết ta sao? Nếu như thế liền để cho ta chết đi...”
Họa Mi nhìn Vân Thiên Vũ như vậy, thương tâm khóc ròng nói: “Tiểu thư, nô tỳ cùng ngươi cùng chết.”
Nha đầu này hoàn toàn không biết Vân Thiên Vũ dụng kế, đâm vào cây cột chỉ là vì để cho Vĩnh Ninh hậu tin tưởng nàng thật ở trong cái tiểu viện này để lại sơ hở, cho nên Họa Mi khóc đến thở không ra hơi.
Lần này Vân Lôi thật tin tưởng Vân Thiên Vũ ở trong tiểu viện này để lại cái gì, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng thầm cắn răng, cứng ngắc nghiêm mặt nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Thôi, hôm nay chuyện này coi như xong, ngươi cũng đừng tìm cái chết.”
Vân Lôi nói xong, người phía sau hắn tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn, Liễu thị cùng Trầm di nương cả đám người không có nghĩ đến nhiều như vậy.
Các nàng chẳng qua là cho là Vân Thiên Vũ dám can đảm uy hϊế͙p͙ Vân Lôi, rõ ràng là đang tìm chết.
Hậu gia nhất định sẽ đánh chết nàng, ai biết hiện tại mọi chuyện chuyển tiếp đột ngột, Hậu gia vậy mà không so đo.
Trầm di nương cùng Vân Thiên Nguyệt trước không chịu được kêu lên.
”Hậu gia, Nguyệt nhi thiếu chút nữa bị nàng bóp chết a.”
Vân Thiên Nguyệt sưng mặt sưng mũi thê thảm không dứt, lúc này mở một đôi mắt nhìn Vân Lôi kêu lên: “Phụ thân, ta thiếu chút nữa bị nàng bóp chết, người muốn thay ta dạy dỗ nàng a.”
Vân Lôi không lên tiếng, Vân Thiên Vũ ngược lại nói chuyện: “Các ngươi không muốn mạng của ta sao? Ta chết còn không được sao?”
Nàng vừa nói lại muốn hướng trên trụ cột hành lang đâm tới, bất quá hai hạ nhân Vĩnh Ninh Hậu phủ lôi nàng lại, không để cho nàng hành động.
Hậu gia không có ra lệnh, bọn họ cũng không dám buông tay, nếu là đại tiểu thư này thật đâm chết, hậu gia có thể giết bọn họ.
Vân Lôi nhìn hành động của Vân Thiên Vũ, nổi giận quát lên: “Đủ rồi, một nhà nháo cái gì nháo, còn ra thể thống gì nữa.”
Hắn quát xong, quay đầu nhìn về Trầm di nương cùng Vân Thiên Nguyệt, âm u hét lớn: “Tất cả im miệng cho ta, nếu như cả gan dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, kéo xuống chấp hành gia pháp.”
Trầm di nương cùng Vân Thiên Nguyệt hai người thật nhanh nhìn về trường tiên mang theo câu gai trong tay Vân Lôi, sắc mặt trong nháy mắt mất đi huyết sắc, một chữ cũng không dám nói.
Về phần Liễu thị, lúc này đã hiểu Vân Lôi vì sao không động vào Vân Thiên Vũ.
Hậu gia nhất định là tin nữ nhân này nói, chỉ sợ cả Vĩnh Ninh Hậu phủ xui xẻo, cho nên mới không dám động nữ nhân này.
Bất quá nữ nhân này nói là sự thật sao? Nàng thật ở trong cái tiểu viện này để lại sơ hở, nếu Ly thân vương tới đây tra, sẽ nhận định Vĩnh Ninh Hậu phủ ở sau lưng chỉ điểm người giết vị hôn thê của hắn, bại hoại thanh danh của hắn sao.
Liễu thị kinh hãi xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, Vĩnh Ninh Hậu phủ này, cuối cùng chính là của con trai nàng a, nàng không thể để cho Vĩnh Ninh Hậu phủ gặp chuyện không may, về phần Vân Thiên Vũ, phía sau từ từ dọn dẹp nàng ta.
Liễu thị suy nghĩ, nhìn về Vân Thiên Vũ nói: “Đại tiểu thư, hậu gia thật ra thì cũng không phải là thật muốn đánh ngươi, chỉ là muốn dọa ngươi một chút, để cho ngươi nhớ lâu, ngươi cũng không cần tìm chết, ngươi chính là Ly thân vương phi, tương lai cuộc sống tốt đẹp dài lâu, cần gì chết đây.”