Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 130: Trai tài gái sắc

Trong đó nói đến nhiều nhất chính là chuyện xảy ra gần đây của Vĩnh Ninh Hậu phủ, Vĩnh Ninh Hậu phủ Nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết cùng Tuyên vương yêu nhau, cho tới nay cũng rất làm cho người ta đỏ mắt.


Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch mặc dù không phải là thái tử, nhưng cũng là hoàng tử trong hoàng thất có dáng dấp tuấn mỹ nhất, hơn nữa Tiêu Thiên Dịch còn có linh mạch thân thể, sau lưng lại có gia tộc Yến Bắc Vương Phủ chống đỡ, ngoại trừ thái tử ra, hắn là người có khả năng ngồi lên đế vị nhất, cho nên kinh thành không ít tiểu thư khuê tú cũng thích Tuyên vương điện hạ.


Nhưng Tuyên ương điện hạ đối với Vân Thiên Tuyết vẫn tình sâu không dứt, điều này khiến cho người khác hâm mộ rất nhiều, nhưng cũng không thể làm gì.
Không nghĩ tới bây giờ thanh danh của Vân Thiên Tuyết vậy mà có tiếng xấu, kinh thành một đám quý nữ tự nhiên cao hứng.


Mặc dù Tuyên vương điện hạ thích Vân Thiên Tuyết, nhưng Vân Thiên Tuyết thanh danh nhơ nhuốc, hoàng thượng sẽ không đồng ý để cho như vy cô gái như vậy làm Tuyên vương phi, cho nên bọn họ chẳng phải là lại có cơ hội.
Nghĩ tới đây cái, quý nữ càng phát ra cao hứng, mọi người nói xong liền vui sướng.


Đang lúc mọi người nói vui vẻ, phòng đấu giá Huyền Thiên lại tới mấy chiếc xe ngựa, dẫn đầu là xe ngựa của Tuyên vương phủ, xe ngựa dừng lại, xuống xe ngựa một phong thần Như Ngọc, nam tử tôn quý bất phàm, chính là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.


Vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Dịch xuất hiện, tiểu thư danh môn mọi người mắt lộ tinh quang, cố gắng chỉnh sửa mình đẹp nhất, muốn mượn để lấy hấp dẫn lực chú ý của Tuyên vương điện hạ, nhưng Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch căn bản là không có nhìn mọi người trước cửa phòng đấu giá, mà là bộ mặt ôn hòa nở nụ cười quay đầu hướng phía sau hắn một chiếc xe ngựa đi tới, sau đó đưa ra một cái tay hướng về phía người trong xe ngựa nói.


"Tuyết Nhi, đến, ta đở ngươi xuống đây đi."
Trong xe ngựa vang lên một giọng nói ôn như uyển mềm mại đáng yêu: "Cảm ơn Thiên Dịch ca ca."


Vân Thiên Tuyết nắm tay Tiêu Thiên Dịch xuống xe ngựa, hai người đứng chung một chỗ, ngược lại hết sức tương xứng, nam cao lớn tuấn mỹ, tôn quý bất phàm, nữ xinh đẹp tuyệt trần ôn uyển, vừa thấy đã thương, hơn nữa hai người liếc mắt đưa tình, nhìn như thế nào cũng hài hòa, cũng thật là một đôi bích nhân trai tài gái sắc.


Chỉ tiếc phần hài hòa để cho người ghen tỵ, có người không nhịn được chua chát mở miệng: "Da mặt của Vĩnh Ninh Hậu phủ thật là dầy a, mất mặt lớn như vậy, lại vẫn có thể không biết thẹn thùng ra ngoài, ta coi như là lãnh giáo."


Một người nói chuyện, người còn lại tiếp lời: "Chẳng những da mặt dày, còn lòng dạ độc ác, động một chút là giết cả nhà người ta."
"Mặt ngoài giống như đóa hoa, bên trong khắp người cặn bã."


Vân Thiên Tuyết nghe những thứ này chế nhạo châm chọc nàng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ngước mắt nhìn về Tiêu Thiên Dịch, trong mắt đã hiện đầy nước mắt, Tiêu Thiên Dịch lập tức nắm tay của nàng, sau đó ngước mắt lạnh lùng quét bốn phía một cái, đồng mâu không nói ra được âm trầm lạnh lẻo.


Mâu quang như vậy ngược lại rất tốt ngăn lại những nữ nhân đang chế nhạo kia, không ai còn dám nói thêm cái gì.
Đang lúc ấy, lại có mấy người đi tới, hẳn là Yến Bắc Vương Phủ thế tử Yến Kinh Hồng cùng Quận chúa Yến Thanh Phong, Yến Bắc Vương Phủ chính là nhà ngoại Tiêu Thiên Dịch, luôn gần gũi.


Biểu huynh đệ tình cảm rất tốt, cho nên Yến Kinh Hồng vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Dịch liền dẫn muội muội tới đây chào hỏi.
"Biểu ca, ngươi đã đến rồi, người nào chọc giận ngươi mất hứng?"
Yến Kinh Hồng liếc mắt thấy ra Tiêu Thiên Dịch sắc mặt không tốt lắm, kỳ quái mở miệng hỏi.


Tiêu Thiên Dịch thu liễm lạnh lẽo trên người, thong dong lắc đầu, hắn không muốn để cho sự chú ý của mọi người dừng lại ở trên người Tuyết Nhi, như vậy đối với ảnh hưởng của nàng không tốt.


"Không có sao, các ngươi đã tới, kia cùng nhau vào đi thôi, bán đấu giá lập tức sẽ phải khai mạc, không biết lần này có thể hay không lấy tới vật hữu dụng."