Trên Thiên Phong không ít người nói chuyện náo nhiệt, bên cạnh có người đi qua, nhận ra Vân Thiên Vũ.
Những người nhận ra Vân Thiên Vũ là đệ tử chịu trách nhiệm quét dọn các ngọn núi.
Bọn họ vốn là thôn dân ở dưới chân núi, cho nên nhận ra được Vân Thiên Vũ.
Trong đó có người không nhịn được hừ lạnh: "Đó là tông chủ đại nhân, tu vi linh lực của nàng lại cực cao, nàng có thể sử dụng một ngón tay nhỏ bóp chết các ngươi, như vậy các ngươi còn muốn ở cùng với nàng sao?"
Mặt đám người đang nói chuyện lập tức trắng bệch.
Vào lúc này, Vân Thiên Vũ dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Cho dù nàng vẫn là bộ dạng lông mày như vẽ, nhưng đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo thấu xương.
Người nhìn thấy bị dọa cho giật mình, không ít người theo bản năng quỳ xuống.
"Ra mắt tông chủ đại nhân."
Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: "Nếu như sau này lại nói linh tinh, ta thấy đầu lưỡi cũng không cần thiết giữ lại nữa rồi."
Nếu không phải lúc này Đấu Long Tông có hơi loạn, nàng nhất định sẽ dẫn những người này đi trừng phạt.
Nhưng bởi vì lúc này Đấu Long Tông mới xây dựng ra, Vân Thiên Vũ không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, cho nên mới nhịn.
Diệp Gia đi bên cạnh liếc mắt nhìn nàng sau nói: "Vũ Nhi, đi nhanh đi, bên kia có đám người cần nàng cứu chữa."
Vân Thiên Vũ nghĩ đến chuyện chính lại gật đầu, xoay người đi theo phía sau Diệp Gia, một đường đi tới phòng khách chính của Thiên Phong.
Bên trong phòng khách chính, lúc này có một người nam nhân cao lớn khôi ngô lại ngăm đen đang ôm một đứa bé trai đang đi qua đi lại, trên gương mặt người này đầy sốt ruột, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, chờ sau khi nghe được tiếng bước chân, hắn vội vàng ôm tiểu nam hài trong lòng, chạy vội tới.
Chẳng qua đợi đến khi hắn chạy tới, đối mặt với Vân Thiên Vũ, hắn lại nhất thời sửng sốt.
Bởi vì nữ tử trước mặt thật sự quá trẻ tuổi quá nhỏ, nhìn qua chỉ là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi.
Vị này chính là tông chủ của Đấu Long Tông sao? Thần Y có y thuật vô cùng lợi hại sao?
Hắn có phải là đến nhầm chỗ hay không.
Nam nhân đen mặt, trong mắt lộ ra sự khϊế͙p͙ sợ nói không nên lời.
Vân Thiên Vũ liếc mắt nhìn, lại nhìn ra nam nhân này nghi ngờ nàng, không tin chuyện nàng có y thuật cao siêu.
Tuy nhiên nàng cũng lười nhiều lời, chỉ liếc mắt nhìn nam hài trong tay nam tử.
Một chút dấu vết trúng độc cũng không có, yên tĩnh nhắm mắt ngủ, trên gương mặt ửng đỏ khiến cho mặt hắn giống như hoa đào vậy, tự nhiên đặc biệt đẹp mắt.
Vân Thiên Vũ khẽ nhíu mày, độc này chỉ sợ không phải là độc bình thường, độc bình thường sẽ có dấu hiệu trúng độc, đáng tiếc độc này hoàn toàn không có dấu hiệu gì cả.
Vân Thiên Vũ nghĩ một lát, sau đó phân phó nam nhân trước mặt: "Thả hắn xuống đây đi."
Nam tử còn có một chút do dự, Hoa Khấp Tuyết ở bên cạnh đã nhanh chóng mở miệng.
"Đây là tông chủ của chúng ta, tông chủ của chúng ta có y thuật hết sức lợi hại, hơn nữa giải độc cũng vô cùng lợi hại, nếu như nàng không giải được độc cho nhi tử của ngươi, vậy trong thiên hạ này hẳn không có người nào có thể cứu được nhi tử của ngươi nữa."
Nam nhân vừa nghe vậy, hắn không có khả năng suy nghĩ nhiều, vội vàng đặt nhi tử đến trên ghế bên trong đại sảnh.
Vân Thiên Vũ đi tới, kéo tay của nam hài kiểm tra, cuối cùng không ngờ không có điều tra ra dấu hiệu giống như trúng độc.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến trước đó Diệp Gia nói chuyện bị trúng độc, nàng khẽ hỏi: "Nàng điều tra thế nào lại cho rằng hắn là trúng độc?"
Diệp Gia đỏ mặt, nhanh chóng nói: "Ta không có điều tra ra trúng độc, là người này nói, cho nên ta cũng xem thành trúng độc."
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trước mặt.
Nam tử nhanh chóng nói: "Ta tìm rất nhiều người điều tra, bọn họ đều nói không có bệnh, nếu không có bệnh, như vậy chính là trúng độc."
Vân Thiên Vũ không nói gì thêm, mà nhanh chóng tra lật mắt và da trên người tiểu nam hài ra xem, phát hiện vẫn không có bất kỳ bệnh trạng nào.