Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1196: Nam nhân mặt sẹo

Lần này nàng dịch dung cho Tiêu Cửu Uyên thành một nam nhân mặt sẹo, gương mặt vẫn rất tuấn tú, nhưng một nửa mặt lại có một vết sẹo dài, khiến gương mặt hắn trở nên lạnh lùng và ngang tàn hơn, khiến mọi người nhìn thấy hắn cũng cảm thấy khϊế͙p͙ sợ.


Lần đầu mấy con linh thú nhìn thấy, cũng giật mình, tuy Tiêu Cửu Uyên không nhìn thấy gương mặt mình nhưng cũng biết chắc chắn không phải là gương mặt đẹp đẽ gì, nhìn Vân Thiên Vũ không thể nói nên lời.


Vân Thiên Vũ chột dạ lè lưỡi, sau đó nói vô cùng hợp tình hợp lý: “Nếu dịch dung quá đẹp sẽ trở nên đào hoa, nếu như vậy rất dễ bị phát hiện, chẳng lẽ chàng lại muốn bị người của Thanh Long thế gia phát hiện và bắt đi sao.” 
Tiêu Cửu Uyên giơ tay véo mũi nàng: “Đồ nghịch ngợm.”


Hắn không hề có ý trách móc gì Vân Thiên Vũ.
Gương mặt Vân Thiên Vũ tràn ngập nụ cười, sống chung với Tiêu Cửu Uyên, nàng không còn giống trước kia, đôi khi trong lòng nghĩ tới hắn lại cười một cách vô thức. 


Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa xóa bớt vài nét trên gương mặt của nam tử có vết sẹo dài, vừa dùng những dụng cụ đơn giản vẽ vài nét, khiến bản thân trở lại đúng với bản thân thực sự, nhưng không hề có thay đổi quá lớn.


Từ giờ trở đi, nàng chính là Vân Thiên Vũ, sẽ không còn là Trương Tam Lý Tứ gì nữa. Nàng muốn gầy dựng thế lực của mình, không thể cứ che dấu thân phận không lộ diện mãi được.


Vân Thiên Vũ vốn dĩ đã có khí thế bức người, hiện tại nàng lại vẽ thêm vài đường nét càng khiến gương mặt trở nên sắc sảo hơn. 


Tóc đen mắt đen, đôi mắt sáng lấp lánh, một đôi mắt không hề có tạp niệm. Hơn nữa nàng kẻ lông mày và đánh môi hồng khiến cho gương mặt càng trở nên kiều diễm.


Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy nàng như vậy, chau mày nói: “Vũ Nhi, như vậy không công bằng, nàng xinh đẹp như vậy, còn ta sao lại xấu xí thế này, hai chúng ta bên nhau nhìn có cân xứng không?”


Vân Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn hắn cười: “Nếu không ta sẽ vẽ thêm một vết sẹo trên mặt, như vậy hai ta sẽ vô cùng xứng đôi vừa lứa.” 
Nàng nói xong thì cầm lấy bút định vẽ vết sẹo lên mặt mình.


Nhưng nàng vừa cử động, thì Tiêu Cửu Uyên đã giữ tay nàng lại. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, cảm giác vô cùng mềm mại khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.


Hắn từ từ nói: “Vũ Nhi, đừng vẽ thêm sẹo, Vũ Nhi như vậy vẫn rất động lòng người, hơn nữa ta không sợ người khác dám thương thầm nhớ trộm nàng, nếu có người dám can đảm làm điều đó, ta sẽ đâm mù mắt y.” 


Vân Thiên Vũ cười ha ha, sau đó lấy một chiếc kẹp tóc trừ trong Phượng Linh giới rồi gài lên đầu: “Gương mặt của ta chỉ để cho một mình chàng ngắm thôi, không để cho ai ngắm hết.”
Những lời nói này khắc sâu trong tâm trí của Tiêu Cửu Uyên, trái tim hắn như được rót mật.


Mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, đi vào trong thành. 
Mấy con linh thú phía sau khẽ run, cặp mắt của chúng trợn trừng nhìn hai người đang đi phía trước.
Hai người công khai yêu đương quá vô liêm sỉ, chẳng nhẽ họ không nhìn thấy mấy con thú còn đang độc thân đây sao? Chúng dễ dàng lắm sao?


Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vào thành, mua một tấm bản đồ, sau đó dựa theo bản đồ tìm được truyền tống trận ở gần Bắc Mang sơn. 
Không ngờ ở trong thành này, số người tới Bắc Mang sương rất nhiều, phải tới hơn hai chục người.


Dáng vẻ của mọi người đều vô cùng chắc chắn, không ngừng nói phải đạt danh hiệu này nọ.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không hề nói gì, đứng sang một bên, nghe họ nói chuyện. 


Một người đứng bên cạnh thấy họ không nói chuyện có lòng tốt hỏi họ: “Hai người không hề nói chuyện, có phải là không có lòng tin không?”