Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1102: Chuông huyền âm

Có người nhìn thấy trong đại điện Bảo Hoa điện có rất nhiều bảo bối, không khỏi kích động đưa tay muốn cầm.
Bọn họ không chiếm được bảo kiếm, lấy những bảo bối kia cũng được.


Một người nhìn thấy trên bàn trà long phượng bày một tấm gương hiện ra ánh sáng bạc, tấm gương kia vừa nhìn cũng biết là đồ tốt. 
Cho nên người này nhịn không được đưa tay đi lấy.
Nào ngờ gã vừa động vào bảo kính, trong điện Bảo Hoa đột nhiên chấn động.


Gần như là đồng thời, toàn bộ đại điện đều chấn động 
Không ít người sắc mặt thay đổi, rất nhiều người ý thức được liền muốn rút khỏi.
Nhưng đúng lúc này cửa lớn điện đại ầm ầm đóng lại.
Lần này tất cả mọi người đều bị giam trong điện Bảo Hoa. 


Có sắc mặt người thay đổi, có người vẫn tiếp tục đánh nhau, muốn đoạt được thanh bảo kiếm kia.
Vân Thiên Vũ thì mang theo ba linh thú nhanh chóng chạy vào bên trong Bảo Hoa điện.
Ngoài nàng ra còn có không ít người cũng chạy đi, mọi người sốt ruột muốn tìm đường ra. 


Nhưng lúc mọi người chạy vào bên trong, lại nhìn thấy bên trong có không ít cung điện, trong cung điện trưng bày một số bảo bối.


Có người không nhịn được xông tới cầm lấy bảo bối, nhưng không đợi đến cầm được bảo bối, mặt đất chỗ người đó đứng đột nhiên lún xuống, người này rơi thẳng xuống động tối đen, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lần này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi. 


"Thật đáng sợ, chẳng lẽ những bảo bối kia không thể động được, nếu như vậy chúng ta vào đây để làm gì."
Trong điện Bảo Hoa thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu ghê rợn như vậy làm cho những người nghe thấy không dám tùy tiện loạn động.


Lúc này đại điện Bảo Hoa điện lại rung chuyển dữ dội hơn, trên vách tường đá vụn vỡ nát tan tành. 
Mọi người trong điện biến sắc, chạy tán loạn khắp nơi.
Vân Thiên Vũ mang theo ba linh thú nhanh chóng chạy vào một thông đạo, chạy thẳng đến cuối thông đạo.


Thật ra nàng cũng không biết ở đâu có thông đạo ra ngoài, chỉ là chạy loạn mà thôi. 
Nhưng trong lúc nàng chạy đã đi qua một gian phòng bằng đá, trong phòng đột nhiên sáng lên mấy vệt sáng bạc. Ánh sáng này đã hấp dẫn sự chú ý của nàng.


Nàng nhanh chóng ngó qua, nhìn thấy trên kệ đồ bằng bạc là một chiếc chuông.
Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc Vân Thiên Vũ nhìn thấy vật đó, không khỏi yêu thích, nàng không nhịn được chạy vào gian phòng bằng đá. 
Liếc nhìn thấy bên cạnh kệ đồ viết mấy chữ, chuông Huyền Âm.


Vân Thiên Vũ nhìn chuông Huyền Âm tinh xảo đẹp đẽ, càng nhìn càng thích.
Ở giữa là hình tròn màu bạc giống như vòng tay hình khuyên, bên cạnh treo sáu cái chuông nhỏ màu bạc. 
Hết sức tinh xảo đáng yêu.


Nàng càng nhìn thứ này càng thích, dò xét trái phải trước sau một hồi, xem cái chuông Huyền Âm này có cơ quan ám đạo gì không, cuối cùng xác nhận không có cơ quan gì, ngược lại thấy bên trái giá đỡ có một hàng chữ.
Người hữu duyên có được. 


Vân Thiên Vũ nháy mắt, sau đó chuẩn bị sẵn sàng.
Một khi lấy được chuông Huyền Âm liền đi, hẳn là sẽ không có trở ngại.
Suy nghĩ vừa thông, nàng nhanh chóng đưa tay cầm lấy chuông Huyền Âm. 


Sau khi chuông Huyền Âm bị nàng cầm lấy, ánh sáng màu bạc kia giống mũi tên, đột nhiên chạy vào trong óc Vân Thiên Vũ.
Mắt Vân Thiên Vũ tối đen, đầu óc choáng váng, sau đó nàng vô thức chạy nhanh ra ngoài.


Thế nhưng chuyện long trời lở đất gì cũng chưa xảy ra, ngược lại bởi vì nàng cầm chuông Huyền Âm, trong đại điện bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. 
Bảo Hoa điện lúc trước còn đang chấn động trong nháy mắt bình thường trở lại.


Nàng nghe được bên tai mơ hồ truyền đến tiếng gọi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không động nữa."
"Không có việc gì. Không có việc gì." 
"Được."