Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1096: Đừng buông tay ta, được không

Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, ngoài cửa phòng yên tĩnh trở lại, nàng tưởng là người đó đi rồi, thật không ngờ cửa phòng lại bị đẩy ra, có người đi vào.
Vân Thiên Vũ nghe thấy tiếng bước chân, tức giận kêu lên: "Ngươi có thôi hay không, ta nói đây là chuyện của chúng ta."


Nàng nói đến đây thì dừng lại, bởi vì nàng thấy người từ bên ngoài tiến vào lại là Tiêu Cửu Uyên. 
Tiêu Cửu Uyên đi đến bên giường, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện đầy nghi hoặc, đôi mắt hắn u ám mà thâm thúy, hắn chăm chú nhìn nàng, thấy dường như tâm trạng của nàng rất xấu.


Tiêu Cửu Uyên tò mò hỏi: "Ngươi không vui sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trước đó trở về rõ ràng vẫn rất tốt mà, nhưng mới lát sau tâm trạng của nàng lại không tốt, đây là tại sao chứ? 


Vân Thiên Vũ nghe thấy câu hỏi của Tiêu Cửu Uyên, trong lòng vô cùng uất ức, nàng đứng lên ngồi xuống giường, u ám nhìn Tiêu Cửu Uyên.


"Tiêu Cửu Uyên, tại sao chàng lại mất trí nhớ chứ, chàng biết không, ta sắp kiên trì không nổi nữa, ta một mình chống lại hiện tại, thật sự quá mệt mỏi, có đôi khi, ta thật sự rất muốn từ bỏ."
Tù bỏ chàng, từ bỏ quá khứ của chúng ta. 


Chàng đã quên, vậy thì cứ quên hết tất cả là được rồi, nhưng ta rất luyến tiếc.


Tiêu Cửu Uyên đứng trước giường nghe thấy những lời nói của Vân Thiên Vũ, tim thắt lại, đột nhiên hắn cảm thấy dường như có cái gì đó đang đè nặng tim hắn, khiến hắn không thở nổi, hắn thấy trong mắt của nữ nhân trước mặt tràn đầy sự đau khổ, hắn lập tức nghĩ đến nàng từ lúc bắt đầu gia nhập Viêm Minh, mỗi một ngày đều bị người khác châm chọc cười nhạo, tim Tiêu Cửu Uyên đột nhiên đau thắt lại giống như bị kim đâm.


Giờ khắc này, hắn đã có chút tin tưởng nữ nhân này, có lẽ nàng thật sự là nữ nhân mà hắn thích, là vị hôn thê của hắn. Bằng không cảm giác quái lạ như vậy của hắn từ đâu mà đến chứ, hơn nữa nếu như không phải vị hôn thê của hắn, nàng bị nhiều người cười nhạo như vậy còn cần phải kiên trì đến vậy sao? 


"Có lẽ nàng thật sự là vị hôn thê của ta, cho nên đừng buông tay ta, được không?"
Tiêu Cửu Uyên đột nhiên đưa tay ra ôm lấy người Vân Thiên Vũ trên giường, ôm nàng tựa vào ngang hông của mình.


Giọng nói của hắn hơi trầm, nhẹ nhàng vang lên: "Ta đã tin lời nàng nói rồi, có lẽ nàng thật sự là vị hôn thê của ta, cho nên đừng buông tay ta." 
Vân Thiên Vũ ngẩn người, rất lâu sau mới kịp phản ứng, trong lòng lập tức vui vẻ.
Hắn tin, Tiêu Cửu Uyên tin lời nàng nói rồi.


Đây là chuyện tốt, lúc trước sự khó chịu Lạc Li mang đến lập tức đã tan thành mây khói. 


"Tiêu Cửu Uyên, chàng rốt cục cũng tin ta rồi, ta thật sự rất vui, chàng tin ta, ta không lừa chàng, là bọn họ, bọn họ dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ hủy đi trí nhớ của chàng, nếu không hiện tại chúng ta đã sớm là phu thê rồi, nếu không phải bọn họ cưỡng ép đưa chàng đến đây thì bây giờ chúng ta đã ở cùng nhau rất vui vẻ."


Tiêu Cửu Uyên ôm chặt Vân Thiên Vũ nói: "Nàng yên tâm, nếu như tất cả chuyện này đều là sự thật, ta nhất định sẽ không tha thứ cho bọn họ, ta sẽ không cho phép người chưa được ta đồng ý đã hủy đi trí nhớ của ta."


Giờ khắc này cả người hắn lập tức toát ra sát khí, sắc mặt khó coi vô cùng. 
Trong phòng, Vân Thiên Vũ dùng sức gật đầu, ôm chặt eo của Tiêu Cửu Uyên, hắn tin nàng đã cho nàng sức mạnh, nàng lại có sức mạnh đối đầu với những tên ngưu quỷ xà thần kia rồi.


Nàng tin rằng bọn họ rồi cũng sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ khá hơn.
Trong phòng yên lặng, ngoài phòng một đạo thân ảnh đỏ ảm đạm trầm mặc, chậm rãi xoay người đi về gian phòng của mình. 
Trong phòng, Tiêu Cửu Uyên ôm Vân Thiên Vũ một lát nữa mới buông ra.


Tiêu Cửu Uyên quan tâm nói: "Nàng đừng suy nghĩ lung tung, nếu ta thật sự là vị hôn phu của nàng, ta nhất định sẽ nhớ ra nàng thôi."