Cổ Dao nghĩ, trong lòng lại quyết định sau này nhất đinh phải chăm sóc nàng nhiều một chút, nói không chừng sau này nàng có được quyền lực, gã cũng được nhờ cậy.
Cổ Dao lại nghĩ: “Ngươi yên tâm, lão đại của chúng ta sẽ che chở ngươi, ngươi đừng lo lắng.”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, nàng liếc Cổ Dao một cái.
“Vậy ta tạ ơn các ngươi.”
Người này vô cùng thông minh.
Vân Thiên Vũ không hề để ý Cổ Dao, đi theo hắn vào Viêm Minh.
Bên trong Viêm Minh, trước khi nàng đến có mấy người đang chờ ở đó.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, trong đó có một người dáng vẻ nhỏ nhắn, ngũ quan diễm lệ, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: “Sao ngươi đến trễ như vậy, khiến bao nhiêu người phải chờ một mình ngươi.”
Vân Thiên Vũ liếc nhìn nữ nhân này một cái, thấy trong mắt nàng ta hiện rõ sự ghen ghét, nàng nghĩ không phải nữ nhân này cũng thích Tiêu Cửu Uyên chứ.
Tiêu Cửu Uyên không phải quá đào hoa rồi sao, đây một đóa, kia một đóa.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, bên cạnh Tiêu Cửu Uyên đã tiêu sái đi đến, hắn từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ, bá đạo nói: “Nàng chỉ cần đi theo ta là được rồi, không cần quan tâm đến người khác.”
Tiêu Cửu Uyên nói lời này, khiến cho sắc mặt những người khác thay đổi, mặc dù bọn họ cũng không trông chờ điều gì vào nữ nhân này, nhưng nghe nói như vậy, cũng không dễ chịu.
Bọn họ là một đội mà.
Nhưng Lạc Li nói: “Được rồi, chúng ta đến truyền tống trận của học viện đi, phỏng chừng tất cả mọi người đều đến đó rồi, chúng ra đừng chậm trễ nữa.”
Lạc Li nói xong liền đi ra ngoài trước, mấy người khác cũng lục đục đi theo, Đào Yêu đi đến bên cạnh Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, nhưng khi nàng ta cúi đầu nhìn thấy Vân Thiên Vũ, vẻ mặt lại trở nên khó coi.
Đợi cho mọi người đi ra khỏi phòng nghị sự hết rồi, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ mới xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc hiếm thấy, hắn trầm giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng xảy ra chuyện gì.”
Sau này hắn sẽ tăng tốc độ tu luyện để tiến bộ, nếu hôm nay hắn đủ mạnh, thì sẽ không lo nữ nhân bên cạnh bị người khác châm chọc cười nhạo.
Tuy rằng trước mắt hắn không biết nàng có phải vị hôn thê của hắn không.
Nhưng nhìn thấy nàng không vui, tâm trạng hắn cũng sẽ rất tệ, hơn nữa rất dễ nổi nóng.
Trước mắt linh lực tu vi của hắn quá thấp, vốn không thể đánh lại đám người cấp Linh Vương, cho nên hắn muốn nhanh chóng tu luyện để tiến bộ.
Hắn muốn lập tức vào Tu Linh tháp tiếp tục tu luyện.
Hắn phải mau chóng trở nên lớn mạnh, như vậy sẽ không có ai có thể tùy tiện ức hϊế͙p͙ người hắn muốn bảo vệ.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời Tiêu Cửu Uyên, cười nhẹ gật đâu: “Ta tin huynh.”
Nàng nói xong cùng Tiêu Cửu Uyên đi thẳng ra ngoài.
Tất cả mọi người đi thẳng đến truyền tống trận.
Trên đường lại nhìn thấy mấy đội ngũ đang đi đến, mọi người cùng nhau đến truyền tống trận của học viện.
Nhưng bởi vì trong đội ngũ có thêm Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ lại có một nốt ruồi đỏ trên mặt, rất gây chú ý.
Thi thoảng mọi ngời vẫn chỉ trỏ đội ngũ của bọn họ.
Điều này làm cho đám người Lạc Li mất hết mặt mũi, Đào Yêu lại tức giận trong lòng, tức giận nói không nên lời.
Nhưng một lát sau nàng đột nhiên không tức giận nữa.
Bởi vì nàng nghĩ hành trình đến Kim Giác Châu lần này rất hung hiểm.
Nữ nhân này không phải muốn đi cùng sao? Vậy thì sẽ để nàng đi cùng. Sau đó sẽ xử lý nàng sau.
Đào Yêu cười đắc ý, Bùi Khê ơi là Bùi Khê, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại muốn vào.