Hồng Thù giơ lên một phong thư khiêu chiến, trầm giọng nói: "Bùi Khê phải không? Ta, Hồng Thù hạ thư khiêu chiến với ngươi, ngươi dám nhận không?"
Vân Thiên Vũ chưa kịp nói, Bạch Doanh Doanh ở bên cạnh đã kêu lên: "Ngươi dựa vào cái gì mà hạ thư khiêu chiến với Khê tỷ tỷ chứ? Lúc này tỷ ấy mới là tu vi linh lực tam tinh linh sĩ, ngươi đã là tu vi lục tinh linh sĩ, vậy mà lại khiêu chiến với tỷ ấy, đây rõ ràng là cố ý gây sự."
"Bùi Khê, chúng ta đi, không cần để ý tới nàng ta."
Bùi San kéo Vân Thiên Vũ đi, phía sau Hồng Thù hét lên.
"Cái người xấu xí nhà ngươi, tên yếu đuối bất tài, ngươi dựa vào cái gì gia nhập Viêm Minh, dựa vào cái gì quấn lấy Viêm Thiên, dựa vào cái gì mặt dày lấy được sự ưu ái của hắn chứ."
Hồng Thù nghĩ nữ nhân như vậy mà lại thuận lợi gia nhập Viêm Minh, liền nổi trận lôi đình.
"Ngươi nếu không nhận thư khiêu chiến của ta thì lập tức cút khỏi Viêm Minh cho ta."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn nữ nhân ở phía sau không xa, lạnh lùng châm chọc nói: "Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, ngươi là lão đại của Viêm Minh sao? Viêm Minh là của ngươi sao? Nói ta mặt dày, ngươi mới là người không biết xấu hổ có được không?"
"Vậy thì ngươi dám nhận thư khiêu chiến của ta hay không, nếu như ngươi không dám nhận thư khiêu chiến của ta, ngươi chính là một phế vật, sau này ta thấy một lần thì gọi ngươi một lần phế vật." Hồng Thù hung hăng hét lên.
Bốn phía không ít người vây sang đây xem náo nhiệt, trên mặt mọi người tràn đầy vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Vân Thiên Vũ biết học viện này không ít người thích Tiêu Cửu Uyên, rất nhiều người muốn vào Viêm Minh, kết quả vẫn chưa có ai vào được, chỉ có nàng vào. Hiện tại sâu trong lòng mọi người đều ghen tị với nàng.
Nếu như nàng không ra tay, sau này không chừng còn xay ra phiền phúc liên tục, cho nên nàng chỉ có thể ra tay hung hăng dạy dỗ Hồng Thù, mới có thể khiến mấy tên này kiêng kị, nàng cũng không phải là người dễ ức hϊế͙p͙.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó trầm giọng nói: "Được, ta nhận thư khiêu chiến của ngươi."
"Một lời đã định, ba ngày sau quyết đấu một đấu một, bất kể sinh tử."
Hồng Thù đắc ý cười, ném thư khiêu chiến trong tay tới, Vân Thiên Vũ đưa tay ra nhận lấy thư khiêu chiến.
Hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San ở bên cạnh sắc mặt rất khó coi.
"Bùi Khê, tại sao tỷ có thể nhận thư khiêu chiến chứ, nàng ta là lục tinh linh sĩ, nếu như tỷ quyết đấu một đấu một với nàng ta, bất kể sinh tử, đến lúc đó lên sân đấu, ai cũng không thể ngăn cản chuyện này đâu."
"Bây giờ lập tức trả lại thư khiêu chiến cho nàng nàng ta."
Ánh mắt Vân Thiên Vũ chợt lóe sắc lạnh, quyết đấu một đấu một phải không? Bất kể sinh tử phải không? Vậy thì nàng đem Hồng Thù khai đao, để mọi người nhìn xem, nàng cũng không phải là người dễ trêu chọc.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó nhìn Bùi San và Bạch Doanh Doanh nói: "Chúng ta nhanh đi ăn chút gì đi, ăn xong còn đi đến Tu Linh tháp tu luyện."
"Chuyện này…" Hai người nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Vân Thiên Vũ đã nhanh chóng đi đến chỗ ăn cơm, Bạch Doanh Doanh và Bùi San ở phía sau muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, đành phải từ bỏ.
Ba người sau khi ăn xong liền đi thẳng đến Tu Linh tháp.
Dọc theo đường đi không ít người nhìn Vân Thiên Vũ chỉ trỏ, đại khái đều đang nói đến chuyện ba ngày sau nàng và Hồng Thù quyết chiến.
Nhưng mọi người cũng không đánh giá cao Vân Thiên Vũ, cho rằng nàng nhất định sẽ thua, người này là tam tinh linh sĩ, nhưng Hồng Thù đã là lục tinh linh sĩ rồi.
Hơn nữa có tin tức truyền đến, Hồng Thù hình như lại muốn đột phá, ngày hôm nay nàng ta lại tiến Tu Linh tháp, có khi đến lúc nàng ta đi ra đã là thất tinh linh sĩ rồi, đến lúc đó Bùi Khê này nhất định sẽ chết rất khó coi.
Vân Thiên Vũ mặc kệ lời bàn tán của những người này, miệng là của người khác, nàng cũng không thể bắt họ ngậm miệng lại được, ai thắng ai thua, ba ngày sau khi gặp mặt sẽ hiểu, cần gì phải nói nhiều lời.
Nàng vừa suy nghĩ vừa cùng hai người Bùi San và Bạch Doanh Doanh tiến vào Tu Linh tháp, chớp mắt đã là ba ngày