Vân Thiên Vũ phất tay, Phượng Vô Nhai liền gật đầu, trong lòng có chút không muốn tách ra, y còn có nhiều chuyện muốn nói với Vũ nhi, nhưng mà ngày còn dài, không vội.
Phượng Vô Nhai mang theo vài tên thuộc hạ của Ma Môn xoay người rời đi.
Đợi đến khi bọn họ vừa đi, đám người Lâm Thanh Dương và Bùi Văn Tuấn lúc trước đi theo lập tức vây quanh lại.
Vài người truy hỏi không ngừng.
"Bùi Khê, ngươi và Ma Ảnh là bằng hữu sao?"
"Trong quá khứ có phải từng quen biết không?"
"Xem ra mối quan hệ còn rất tốt."
Vân Thiên Vũ nhìn những người này, không nhanh không chậm nói: "Ma Ảnh quả thật là một người bằng hữu lúc trước của ta, cho nên nếu như mọi người gia nhập Ma Môn, ta sẽ để y chăm sóc mọi người tử tế, sẽ không để mọi người bị những tân sinh khác ức hϊế͙p͙."
Vân Thiên Vũ dứt lời, Lâm Thanh Dương và Bùi Văn Tuấn cùng với Bùi Văn Húc trái lại rất cao hứng. Bọn họ đều bằng lòng gia nhập Ma Môn.
Tuy nói Viêm Minh cũng không tệ, nhưng Viêm Thiên kia xem ra sẽ không ở chung được. Bọn họ thật sự không muốn gia nhập Viêm Minh.
Bùi San và Bạch Doanh Doanh vốn nói cùng Vân Thiên Vũ gia nhập Viêm Minh, nhưng trong lòng Vân Thiên Vũ biết Tiêu Cửu Uyên tính tình thất thường, hắn đồng ý để nàng gia nhập Viêm Minh đã là ngoại lệ, sau này tuyệt đối sẽ không để hai người Bùi San và Bạch Doanh Doanh gia nhập Viêm Minh nữa.
Cho nên Vân Thiên Vũ bảo hai người Bùi San Bạch Doanh Doanh gia nhập Ma Môn. Hai nàng ta sau khi suy nghĩ cũng đồng ý.
Nói thật ra thì họ hơi sợ người tên Viêm Thiên này. Tuy rằng dáng vẻ rất tuấn mỹ, nhưng thật sự khiến người ta áp lực rất lớn, tuyệt đối không giống lão đại của Ma Môn, tính cách của y rất dễ gần.
Cuối cùng mọi người của Bạch Hạc thành ngoại trừ Vân Thiên Vũ ra, tất cả đều quyết định gia nhập Ma Môn.
Vân Thiên Vũ sắp xếp chuyện này xong, nghĩ đến lúc trước Phượng Vô Nhai chia điểm tích lũy cho nàng, nàng nhìn xem thì không khỏi kinh ngạc, bởi vì một lần Phượng Vô Nhai chia cho nàng đến năm vạn điểm tích lũy.
Lúc trước nàng còn vì điểm tích lũy mà ưu sầu, không ngờ bây giờ lập tức trở thành tiểu phú bà rồi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, lại chia hai vạn điểm tích lũy cho Lâm Thanh Dương, bảo gã chia cho mọi người, kể từ đó, mọi người trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không phải lo lắng về điểm tích lũy nữa.
Đợi đến khi làm xong việc này, mọi người trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Vân Thiên Vũ sau khi trở lại phòng, hoàn toàn thả lỏng bản thân, nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Tuy rằng Tiêu Cửu Uyên mất trí nhớ, nhưng nàng có thể khẳng định, trong tiềm thức của hắn vẫn còn thích nàng, không muốn làm hại nàng, điều này khiến nàng hình như thấy được hi vọng, tâm trạng vô cùng tốt.
Tiêu Cửu Uyên, ta càng tiến lại gần chàng thêm gần từng bước, yên tâm, ta sẽ không buông tay chàng, ta nhất định sẽ trị khỏi chứng mất trí nhớ của chàng, như vậy chàng sẽ nhớ ra ta.
Nhưng trước mắt chuyện của Tiêu Cửu Uyên không cần vội, trái lại có chuyện còn gấp hơn.
Lúc trước nàng cự tuyệt Hắc Yêu, lại xung đột với Hồng Thù. Hai người này nói không chừng sẽ ra tay đối phó với nàng.
Nhưng lúc này tu vi linh lực của nàng không cao, đừng nói đến Hắc Yêu ra tay đối phó với nàng, chính Hồng Chu ra tay đối phó với nàng, nàng đã không chịu nổi, cho nên một là nàng muốn nhanh chóng tu luyện bộ pháp, hai là muốn luyện chế một ít đan dược để phòng thân.
Lần này nàng định luyện chế đan địa cấp. Phàm là giai đan đối với người tu vi linh sĩ căn bản có tác dụng không nhiều lắm. Nhưng đan địa cấp lại khác, tuy rằng không thể trực tiếp xóa bỏ linh lực giả, nhưng có thể ngăn được linh lực giả, cứ như vậy nàng có thể nắm bắt cơ hội, nàng cùng ba linh thú phối hợp, tất nhiên không sợ linh sĩ tầm thường.