Thứ Nữ Vợ Kế

Chương 39

Editor: camtusori

Lưu đại phu nhân rất vừa lòng với trang phục của Lưu Uyển Thanh, yêu thương đưa tay lên vén vài sợi tóc rời rạc trên trán nàng ra sau tai, không

nhịn được thở dài : " Năm tháng thôi thúc con người già đi, thoáng một

cái mà Thanh Thanh của ta đã thay đổi nhanh chóng, trở thành một đại cô

nương xinh đẹp, nương cũng đã già rồi."

Lưu Uyển Thanh cũng lộ vẻ xúc động nhìn Lưu đại phu nhân, mặc dù được bảo dưỡng thỏa đáng, nhưng

dáng người Lưu đại phu nhân cũng hơi mập ra, tóc mai bên tai đã nhuốm

vài sợi bạc...

Nhớ đến mười năm này mình ở dưới che chở của mẫu

thân sống bình an, thoải mái, lại có cha dung túng, nãi nãi cưng chìu,

ca ca yêu thương , đệ đệ tôn kính , bọn hạ nhân hâm mộ. Tuy rằng thường

xuyên đụng phải bọn người Nhị thẩm, nhưng so với những gì nhận được bây

giờ, dĩ nhiên không tính là gì. Lại nhớ tới kiếp trước của bản thân,

thật sự khác nhau một trời một vực! Không nhịn được thì thào kêu một

tiếng "Nương", vành mắt cũng đỏ lên.

Lưu đại phu nhân thấy nàng

như thế, đến gần, khóe miệng nâng lên, chỉ chỉ vào cái trán của nàng

:"Nha đầu ngốc, ngươi cũng sắp phải lập gia đình rồi, nương làm sao

không già được."

"Không, trong lòng nữ nhi mẫu thân mãi đẹp nhất, mãi mãi không bao giờ già đâu."

"Lắm lời, ta thấy ngươi gần đây thân thiết với Bảo ca nhi, ngược lại học được toàn bộ cái miệng bôi mật này."

"Ô, Thanh tỷ nhi đã ở đây."

Lưu Uyển Thanh và Lưu đại phu nhân cùng xoay người, thấy Lưu đại lão gia

vào phòng, Lưu Uyển Thanh cúi rạp người xuống :"Cha, sớm."

"Sớm,

sớm." Lưu đại lão gia vươn tay ra, lại có chút xấu hổ nhìn Lưu đại phu

nhân. Lưu đại phu nhân cũng thu hồi nụ cười trên mặt, cực kì bình thản

phân phó Tình nhi lấy cho Lưu đại lão gia một đôi bát đũa, liền kéo Lưu

Uyển Thanh ngồi vào bàn, bữa điểm tâm bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ.

Trên xe ngựa.

Lưu đại phu nhân thấy Lưu Uyển Thanh vài lần muốn nói rồi lại thôi, cười

cười : " Đừng suy nghĩ lung tung, ta và cha ngươi không có chuyện gì."

"Mới là lạ, trong lòng nương không thoải mái, nữ nhi nhìn ra, nương trò

chuyện với nữ nhi một chút, nữ nhi sẽ cùng nương chia sẻ lo âu."

Lưu đại phu nhân thở dài :"Cũng không phải là chuyện lớn gì, ngày hôm qua

là mười lăm, nhưng cha ngươi lại nghỉ ở chỗ Mộng di nương kia." Lưu Uyển Thanh nghe vậy cũng sửng sốt. Đúng vậy, trách không được hôm nay nàng

cảm thấy rất kì lạ, chỉ là ngay lập tức không nghĩ ra được. Ngày mười

lăm nhất định phải ngủ ở phòng vợ cả, đây là quy của của nhà giàu, như

vậy cũng sẽ không thể sủng thiếp diệt thê. Vậy mà đêm qua cha lại không

nghỉ ở trong phòng nương, đây chẳng khác nào trước mặt toàn bộ Hầu phủ

tát vào mặt nương. Chẳng trách sáng nay cha lại đối nương như thế, hóa

ra là chột dạ. Tử Mộng này lại tính sử dụng chiêu gì đây?

Lưu Uyển Thanh không khỏi lo lắng nhìn thoáng qua Lưu đại phu nhân.

Lưu Đại phu nhân vỗ vỗ tay nàng :"Chờ ngươi sau này gả cho người ta, loại

chuyện này sẽ luôn gặp phải, cha ngươi vốn là người cực kì quy củ, nhưng vẫn có cái khó tránh khỏi vạn nhất. Hôm nay nương có làm mặt lạnh nhưng cũng không nổi giận, để trong lòng cha ngươi tự hiểu được, sinh ra chút áy náy. Về phần Mộng di nương, nương không để ở trong lòng, cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi. Có chút chuyện kín, ngươi còn nhỏ, nương không tốt nói với ngươi, chờ sau khi ngươi xuất giá, nương sẽ dạy tất cả cho

ngươi.

Về phần nương với cha ngươi, ngươi cứ yên tâm đi, phu thê

già, nên cho thể diện thì hắn sẽ cho ta, lần này chỉ sợ cũng không phải

hắn cố ý. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mộng di nương tính kế ngày mười lăm, tuy rằng đêm qua sử dụng thủ đoạn giữ được cha ngươi ở lại

đó. Nhưng tiếp theo, ít nhất ba tháng hoặc nửa năm, cha ngươi sẽ không

lại tới phòng nàng ta, đây chính là bù lại thể diện cho ta." Nói đến đây lại thở dài: "Đây chính là nữ nhân, đời này nữ nhân chỉ có thể như thế, đó chính là nguyên nhân nương không muốn ngươi đi làm thiếp, chính thê

còn như thế, huống chi là nô tỳ hạ nhân thiếp thất đây?"

Lưu Uyển Thanh gật đầu :"Nương, nữ nhi đã hiểu, sẽ không để nương phải thất vọng."

Lưu Đại phu nhân vừa lòng vỗ vỗ tay Lưu Uyển Thanh, nói: "Bây giờ, cũng

không cần giấu dốt, chỉ cần không quá xuất sắc là được rồi. Phải bỏ bớt

những kiến thức hạn hẹp đi, nói khó nghe chút, Hầu phủ chúng ta còn chưa có ngã đâu, cha ngươi vẫn còn sống đây, cho dù cha ngươi đi rồi, ngươi

vẫn là đại tiểu thư con vợ cả của Hầu gia. Phải nhớ cho kĩ, vạn lần

không thể để cho những kẻ kia khi dễ, về phần nhóm quý nữ, kính trọng

chút là được, nhưng nếu các nàng dám khi dễ ngươi, cũng không cần suy

nghĩ nhiều mà nhẫn nhịn, giữa tiểu hài tử có tranh cãi ầm ĩ cũng là

chuyện thường."

Lưu Uyển Thanh cảm động gật đầu, một hai năm này, nàng cũng từng đi theo mẫu thân tham gia mấy hội ngắm hoa, hội ngắm

tuyết gì đó. Chỉ là nếu có nàng tham gia thì dù địa vị của mẫu thân đã

trên bậc trung, nhưng vẫn sẽ có một vài tiểu thư con vợ cả tỏ vẻ khinh

thường nàng, chẳng thèm ngó ngàng tới nàng thậm chí còn nói mấy lời

không xuôi tai. Cho dù nàng không nói với nương, nhưng sau này số lần

nương mang nàng ra ngoài càng ngày càng ít. Hơn nữa qua cuộc nói chuyện

với nương vừa rồi, xem ra là nương biết hết. Nương nói với nàng, thân

phận của nàng không khác gì nhóm tiểu thư con vợ cả đó, nàng không cần

phải nhẫn nhịn. Cho dù nhóm tiểu thư con vợ cả ấy có thân phận cao hơn

đi chăng nữa, nếu dám khi dễ nàng đến mức không chịu được, cũng không

cần vì cha cùng mẫu thân thậm chí toàn bộ Hầu phủ mà suy nghĩ, tạm thời

nhường nhịn vì lợi ích toàn cục! Cha mẹ tất nhiên có thể bảo vệ mình.

"Phu nhân, tiểu thư, tới rồi."

Lưu Uyển Thanh đỡ Lưu đại phu nhân xuống ngựa, ngẩng đầu quan sát trước cửa chính Lộ Vương phủ. Không hổ là huynh đệ ruột thịt với đương kim Hoàng

thượng, chưa nói tới cánh cổng bằng đồng nguyên chất, chỉ nói tới hai

bức tượng sư tử đá đầy uy nghiêm trước mắt này, đã giống như thật. Ngẩng đầu nhìn ba chữ "Lộ Vương phủ" ánh vàng rực rỡ do chính tay đương kim

Thánh Thượng viết lên.

Cửa chính Lộ Vương phủ mở ra, bên ngoài

phủ đã có rất nhiều xe ngựa đỗ ở đó, các quý phu nhân, tiểu thư lục tục

xuống xe, cũng không tránh khỏi cảm thán Lộ Vương phủ khí phái. Lưu Uyển Thanh thu hồi tinh thần, nhìn về phía trước, không ngắm nhìn xung

quanh. Lưu đại phu nhân thấy vậy khóe miệng nâng lên, trong lòng càng

thêm vừa lòng, cũng phải, Thanh tỷ muội do chính mình nuôi lớn, sao có

thể bị những thứ này làm mờ mắt.

Khi đến trước cửa, Lưu đại phu nhân ra ý bảo Lưu Uyển Thanh đưa ra bái thiếp.

"Thì ra là phu nhân Hầu gia, thất kính thất kính, mau mời vào." Ma ma đứng

cửa nhận bái thiếp mặt lộ vẻ mặt tươi cười, nhưng nụ cười lại không đạt

tới đáy mắt nói. Lưu đại phu nhân cười gật gật đầu, rồi đi theo một nha

hoàn mặc váy tơ lụa màu vàng nhạt vào trong.

Đông Mai vừa định mở miệng nói chuyện, thấy Lưu Uyển Thanh lắc lắc đầu, liền lập tức đi theo sau cách Lưu Uyển Thanh nửa bước, cũng không còn nhìn đông nhìn tây.

Nàng không thể để tiểu thư mất mặt, không phải là Vương phủ thôi sao,

cũng chỉ lớn hơn Hầu phủ một chút, dù sao cũng là tự mình đi vào.

"Hầu phủ Lưu phu nhân, Lưu nhị tiểu thư đến."

Lúc này ở Lộ Vương phủ, bên trong bách hoa viên, đã có mấy vị phu nhân tiểu thư đến. Theo gã sai vặt vào cửa vườn, đoàn người Lưu đại phu nhân tất

nhiên trở thành tiêu điểm. Một số người lỗ tai giật giật liền không lại

để ý đến, phu nhân Hầu gia, hừ, một phu nhân Hầu gia thân phận hèn mọn

còn chưa đủ tư cách để mình nhìn. Về phần chính nữ làm con thừa tự kia,

cũng xứng làm chính nữ? Vị trí Thế tử phi tất nhiên là không đủ tư

cách...

Còn có một số người còn lại thì không dấu vết đánh giá

Lưu Uyển Thanh, lập tức híp mắt, cũng có người mặt lộ vẻ thô bỉ, muốn

làm sườn phi của Thế tử, hừ...

Lưu đại phu nhân cùng Lưu Uyển

Thanh giống như không nhìn thấy khác lạ chung quanh, rất quy củ lại

không hèn mọn hành lễ vấn an Lộ Vương phi.

Lộ Vương phi không dấu vết đánh giá Lưu Uyển Thanh, liền mỉm cười nâng tay: "Lưu đại phu nhân

cần gì khách khí như vậy, con trai ta thường xuyên ở trước mặt Vương gia khích lệ Lưu Nhân Quý, Lưu phu nhân thật sự biết cách dạy con. Đây là

Lưu Uyển Thanh đúng không, thật là một cô nương có gia giáo." Nói xong

đại nha hoàn bên người Lộ Vương phi lấy ra một đôi hoa tai cho Lưu Uyển

Thanh.

Lưu Uyển Thanh cung kính đưa hai tay nhận lấy, cúi rạp người: "Cám ơn Vương phi ban cho."

"Thật là đứa nhỏ biết quy củ." Lộ Vương phi vừa lòng gật đầu, nhóm thiên kim

tiểu thư vẫn luôn chú ý cử động của Lộ Vương phi tất nhiên là nhìn Lưu

Uyển Thanh với ánh mắt sắc như dao.

Lưu Uyển Thanh đi theo Lưu

đại phu nhân ngồi ở chỗ cuối cùng của bách hoa viên, Lưu đại phu nhân vỗ nhẹ tay nàng nói: "Đừng lo lắng, những tiểu thư, vương phi đến Vương

phủ ít nhiều đều sẽ biểu hiện một ít. Vương phi đều có mấy phần tỏ vẻ

quan tâm. Về phần nói hơn mấy câu, cũng là xem trên mặt Đại ca ngươi, dù sao hắn cũng đã làm thư đồng cho Thế tử mấy năm.

Lưu Uyển Thanh gật gật đầu, liền nhu thuận ngồi bên Lưu đại phu nhân, cũng không đi chung quanh xem thế nào.

Hội không đông lắm, có mấy vị phu nhân mà Lưu đại phu nhân quen biết cũng đã tới.

"Đây là Uyển Thanh đúng không, thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, nhìn xem, ngươi cũng giấu thật kĩ."

Lưu đại phu nhân cười cười :"Chu phu nhân thật là biết nói đùa, da mặt con bé mỏng, thật là không dám nhận lời khen của ngài."

Chu phu nhân vừa muốn mở lời, một giọng nói liền truyền đến :"U, xem phu

nhân Hầu gia nói này. Vương phi cũng đã chính miệng khen nàng, phu nhân

Hầu gia cũng quá khiêm tốn, chúng ta cũng đâu có ăn mất nàng, ha ha."

Lưu đại phu nhân thu lại ý cười trên mặt, vỗ vỗ tay Lưu Uyển Thanh nói: "Đây là Chu phu nhân, đây là Vương phu nhân."

Lưu Uyển Thanh rất quy củ cúi người chào: "Chu phu nhân, Vương phu nhân khỏe."

Chu phu nhân cười nâng Lưu Uyển dậy, Vương phu nhân tất nhiên là lỗ mũi hướng lên trời, Lưu Uyển Thanh cũng lười nhìn nàng ta.

Thiếu nữ đi phía sau Chu phu nhân tuổi tác cũng tương đương Lưu Uyển Thanh,

lúc Chu phu nhân đang trò chuyện cùng Lưu đại phu nhân, liền đi tới bên

cạnh Lưu Uyển Thanh nói: "Lưu muội muội không thấy buồn sao, vừa rồi ta

nhìn thấy hoa sen nở phía bên kia rất đẹp, chúng ta qua đó xem đi." Nói

xong liền đưa tay chỉ chỉ về phía Lưu đại phu nhân cùng Chu phu nhân bên kia bĩu môi, nhưng thật ra lại mang vài phần ngây thơ.

Lưu đại phu nhân cười cười nhìn Lưu Uyển Thanh nói: "Cẩn thận chút, đừng chạy xa."

Lưu Uyển Thanh gật đầu, nhìn qua thiếu nữ trước mắt rồi lại nói với Lưu đại phu nhân: "Có Chu tỷ tỷ ở đây, nữ nhi sẽ không gây rắc rối đâu."

"Đi thôi."

Chu Nguyệt Lan thấy vậy liền kéo tay Lưu Uyển Thanh, đi tới bên cạnh mép ao sen, tìm một khối đá sạch sẽ, lại trải khăn lên trên mời Lưu Uyển Thanh ngồi xuống.

Lưu Uyển Thanh thấy nàng như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra không nhịn được cười nói :"Chu tỷ tỷ làm sao vậy?"

"Ngươi không biết sao, mẫu thân ta là người cực kì nặng về quy củ. Ở bên cạnh

mẫu thân ta lúc nào cũng phải nâng cao tinh thần, quá mệt mỏi. Lúc này

có cây liễu chống đỡ, như vậy ta mới thoải mái chút ít được." Lại

nghiêng đầu nhìn Lưu Uyển Thanh nói: "Ừ, nhìn dáng dấp và điệu bộ của

ngươi, mẫu thân ta thích, nhưng ngươi không cảm thấy phiền lụy sao."

Đối với Chu Nguyệt Lan hoạt bát hướng ngoại, trong lòng Lưu Uyển Thanh vẫn

có vài phần ưa thích, liền dịch gần về phía nàng nói nhỏ: "Đó là ở bên

ngoài, nếu như ở trong viện của mình, tất nhiên ta sẽ không như vậy, nên ta cũng không hay cùng nương xuất môn."

Chu Nguyệt Lan nghe Lưu

Uyển Thanh nói vậy, trong lòng sinh ra ấn tượng tốt với vị cô nương mới

gặp mặt lần đầu này. Vừa rồi nàng ta chủ động kéo Lưu Uyển Thanh lại đây ngắm sen, chẳng qua là tìm lý do để cách xa mẫu thân một chút, lại

không cố kị chút nào nói ra những lời như vậy, nghĩ nếu Lưu Uyển Thanh

không quen nàng ta như thế, nàng ta sẽ tự tìm lý do tránh đi, không ngờ

cả hai lại hợp suy nghĩ như vậy.