Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 56: Trò khôi hài

“Thần tần nương nương” ngoài Từ Trữ cung, Lý Đại Hải vẻ mặt tươi cười khom người nói: “Hoàng Thượng tuyên ngài cùng công chúa điện hạ đi vào”.

Lý Viên gật đầu, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Châu Châu, nhấc chân hướng vào trong điện đi đến.

Cung nhân vì nàng nhấc rèm thái sư thêu tơ vàng, một mùi thuốc Đông y nồng nặng liền xông vào mũi.

Nàng nâng ánh mắt nhanh chóng nhìn quét một vòng, phát hiện trong phòng trừ bỏ Phong Thành Vũ ngồi bên cạnh Thái Hậu, thì kẻ bị Lý Viên ghét nhất Liễu Thanh Tuyết cư nhiên cũng ở đây.

Nàng cảm thấy tinh thần tràn đầy, cước bộ nhẹ nhàng đi đến trước người Phong Thành Vũ, chân thành bái: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Thái Hậu nương nương”.

Châu Châu cũng cúi thân thể nhỏ bé của mình xuống, quy củ thỉnh an nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến hoàng tổ mẫu”.

Phong Thành Vũ nâng tay lên kêu đứng dậy, mắt hắn chú ý nhìn Lý Viên, phát hiện nàng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần mười phần, thoạt nhìn thân thể đã tĩnh dưỡng tốt.

“Hoàng Thượng…” Lý Viên đứng dậy xong, giống như vô hạn lo lắng nhìn Liễu Thái Hậu đang nằm thẳng tắp trên giường, nàng ôn nhu nói: “Từ lúc ti thiếp nghe nói Thái Hậu nương nương thân thể không tốt, thực là lo lắng, mỗi ngày đều hướng lên trời cầu nguyện hy vọng nương nương có thể sớm ngày khang phục…” Nàng nhẹ nhàng xoay người một cái từ trong tay Cẩm Tú hầu hạ phía sau lấy ra một quyển giống như kinh thư gì đó: “Đây là ti thiếp vì biểu lộ thành kính sao chép tâm kinh một trăm lần cho Thái Hậu nương nương, hy vọng nương nương có thể sớm ngày phượng thể an khang”.

Phong Thành Vũ gật đầu, giống như cực vừa lòng cười nói: “Ái phi có tâm ”

Một bên Liễu Thanh Tuyết nhìn hai người “Ngọt ngào” lẫn nhau trước mặt, không khỏi gắt gao trụ lòng bàn tay mình, vốn trên mặt tái nhợt như tờ giấy đột nhiên dâng lên một chút ửng hồng, gầy yếu đơn bạc thân mình lại lung lay sắp đổ.

“Quý phi nương nương, ngài không có việc gì đi?” Một bên Hình mama chạy nhanh đỡ lấy cánh tay Thanh Tuyết, lớn tiếng nói.

Phong Thành Vũ nhướng mày, đối với Liễu Thanh Tuyết nói: “Quý phi nếu là thân mình không khoẻ, vẫn là sớm hồi Khôn Táp cung nghỉ ngơi”.

Liễu Thanh Tuyết thân mình cứng đờ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt rưng rưng muốn khóc, phảng phất như là bị ủy khuất to lớn, chọc người trìu mến vô cùng.

Mà bên cạnh giúp đỡ nàng, Hình mama vẻ mặt lại lo lắng nói: “Nương nương, ngài vì hướng Phật tổ cầu nguyện cho Thái Hậu nương nương có thể sớm ngày lành bệnh đã muốn liên tục ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, không ngừng sao chép “Phật la bàn”, sao suốt năm trăm lần a, ngài thân mình vốn là mảnh mai!”

“Hình mama, im miệng!” Liễu Thanh Tuyết khụ khụ, ho khan hai tiếng, nàng vẻ mặt lo lắng nhìn Thái Hậu trên giường nói: “Chỉ cần Thái Hậu nương nương có thể mạnh khỏe, đừng nói là năm trăm lần, chính là năm ngàn lần, năm vạn lần, Thanh Tuyết cũng cam tâm tình nguyện chép”.

Nghe lời Liễu Thanh Tuyết nói, Lý Viên không biết vì sao cư nhiên dâng lên cảm giác chột dạ, cái gọi là một trăm lần tâm kinh của nàng, có chín mươi chín lần là người khác viết giùm.

Năm trăm lần a! Nàng ở trong lòng không ngừng chắt lưỡi, nếu nàng mà viết thế nào cũng phải ói ra không thôi.

Phong Thành Vũ thản nhiên nhìn Liễu Thanh Tuyết, trong ánh mắt cực nhanh hiện lên một chút tối nghĩa, hắn nhíu mày, nói: “Thanh Tuyết vất vả!”

Một tiếng Thanh Tuyết này, chỉ một thoáng khiến cho Liễu quý phi cảm xúc phập phồng, bao nhiêu lâu, nàng rốt cuộc có bao nhiêu lâu chưa từng nghe thấy hoàng đế biểu ca kêu nàng như vậy.

“Phụ hoàng…” Đang lúc quý phi nương nương người nhớ lại chuyện ngày xưa ngọt ngào, thì Châu Châu lại cực kỳ không có ánh mắt bổ nhào vào trong lòng cha thân yêu của nàng.

Nàng trừng mắt đen lúng liếng, nhìn Thái Hậu nằm ở trên giường, hai mắt đang nhắm nghiền, tựa hồ có chút sợ hãi ghé vào bên tai Phong Thành Vũ thấp giọng nói: “Hoàng tổ mẫu đang ngủ sao?”

Phong Thành Vũ xoa xoa đầu của nàng, nhẹ nhàng: “Ân!” một tiếng.

Có lẽ là tiểu hài tử trời sinh có trực giác đặc biệt, việc Liễu Thái Hậu ở bên ngoài đối với Châu Châu cực kỳ thân thiết, yêu thương. Nhưng tiểu nha đầu này vẫn như cũ rất không thích hoàng tổ mẫu này. Mỗi lần đến Từ Trữ cung tuy rằng nên ha ha, nên uống uống, nên cười cười, nhưng chỉ cần bước ra cửa điện đại này là bảo đảm liền đem hoàng tổ mẫu gì đó quên ở sau đầu, nửa điểm cũng không màng nhắc tới.

Liễu Thanh Tuyết nhìn Phong Thành Vũ đang ôm Châu Châu ôn nhu nói chuyện, trong lòng không khỏi nổi lên từng trận đau đớn tê tâm, nữ nhi thiên chân khả ái, vẻ mặt sủng nịch của phụ thân, còn có ―― mẫu thân đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ. Đây là một nhà hài hòa cỡ nào a! Vậy còn nàng thì sao? Nàng là gì?

“Khởi bẩm Hoàng Thượng” ở trong phòng mấy người đang tâm tư xoay chuyển, thì Lý Đại Hải khom người đi tới, bẩm báo nói: “Thuận Vương gia, Thuận Vương phi cầu kiến”.

Phong Thành Vũ khóe miệng cong chút, lập tức giương giọng kêu lên: “Tuyên ――”.

Chỉ thấy bất quá nửa khắc, dáng người mập mạp vừa thấy tựa như giá áo túi cơm Thuận Vương cùng vẻ mặt u ám của Thuận Vương phi hòa thuận đi đến.

“Thần đệ tham kiến hoàng huynh, quý phi nương nương, Thần tần nương nương” Thuận Vương này coi như rất kinh ngạc khi Lý Viên ở chỗ này, một đôi mắt nhỏ không ngừng hướng bên này xem.

Thuận Vương Phong Thành Thái đi thong thả đến bên giường, nhìn Thái Hậu hai mắt nhắm nghiền không khỏi lo lắng hỏi: “Hoàng huynh, mẫu hậu tình huống có chuyển biết tốt không?”

Phong Thành Vũ gật đầu, giống như an ủi nói: “Vương đệ không nên quá mức lo lắng, Thái y đều nói mẫu hậu bệnh tình đã muốn ổn định xuống, chỉ cần mỗi ngày đúng hạn uống thuốc cùng kết hợp châm cứu, rất nhanh sẽ có khởi sắc ”.

Thuận Vương vừa nghe, sắc mặt trong nháy mắt liền biến tốt.

Lý Viên nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi trong lòng cảm thán, Thuận Vương này tuy nhìn qua dáng vẻ đầu óc đều là ruột heo, nhưng trong nội tâm vẫn thực quan tâm nương của hắn. Rốt cuộc vẫn là ruột thịt a!

Nhưng mà, Phong Thành Vũ lại chuyển đề tài, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc, hắn nói: “Thành Thái, không phải trẫm nói ngươi, chính ngươi trong lòng cũng hiểu được mẫu hậu lần này vì sao đột nhiên trúng gió đi?”

Thuận Vương thân mình cứng đờ, Thuận Vương phi Vu Thiến Nhân bên cạnh lại phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, liên thanh nói: “Đều là ti thiếp không tốt, đều là ti thiếp không tốt”.

Phong Thành Vũ cao cao tại thượng nhìn xuống dưới Thuận Vương phi đang co thành một đống, cũng không kêu đứng dậy, ngược lại nói: “Thánh nhân có câu: trước trị gia sau bình thiên hạ, ngươi thân là thân đệ của trẩm, đường đường Vương gia, cư nhiên ngay cả hậu viện mình đều quản không xong, suốt ngày gà bay chó sủa, hiện tại cư nhiên còn mệt mẫu hậu trúng gió, ngươi nói một chút, trẫm nên nói ngươi cái gì cho tốt!”

Thuận Vương nghe Phong Thành Vũ một câu một câu nghiêm khắc chỉ trích, da mặt mập mạp nháy mắt cứng lên.

Lúc trước nghe hạ nhân bẩm báo Nguyên Văn rơi xuống nước, hắn cũng thực lo lắng thực khẩn trương, dù sao đó là trưởng tử do tiền sườn phi hắn thích sở sinh, nhưng ai có thể nghĩ đến Nguyên Văn vì sốt cao mà bị tê liệt đâu, trong lòng hắn cũng không chịu nổi a! Cho nên mới nghĩ đến Túy Hương Lâu đi tiêu khiển. Nhưng là càng làm cho hắn không nghĩ tới, mẫu hậu cư nhiên sẽ vì việc này mà trúng gió, nay trở nên miệng méo mắt nghiêng không thể động, dáng vẻ làm sao còn có nửa điểm tư thế uy phong của Thái Hậu.

Mà hết thảy chuyện này, hắn quay đầu nhìn Vu Thiến Nhân bên người, đúng vậy, hết thảy đều là lỗi của tiện nhân này, nếu không phải nàng tự mình đem sự tình nói cho mẫu hậu thì mẫu hậu sẽ không bởi vậy trúng gió, hắn cũng sẽ không bởi vì đều này mang tên bất hiếu bị mọi người nhạo báng. Như thế càng nghĩ càng cảm thấy mình vô tội, càng nghĩ càng cảm thấy mình ủy khuất, càng nghĩ càng cảm thấy Thuận Vương phi đáng giận. Phong Thành Thái cư nhiên nâng một chân lên, hung hăng đá lên người Vu Thiến Nhân. Hắn tức giận mắng: “Đều là do tiện nhân này làm chuyện tốt, chẳng những làm mẫu hậu bệnh nặng, còn làm bổn vương mất mặt… … Hoàng huynh!!”

Thuận Vương hai mắt đỏ đậm đối với Phong Thành Vũ nói: ” Vu Thiến Nhân thân là chính phi bổn vương, lại không hề có phong thái chính phi, lại quản không tốt chuyện hậu viện vương phủ, thê tử như vậy bổn vương cần dùng làm gì, còn thỉnh hoàng huynh hạ chỉ, làm cho thần đệ hưu thê mới được”.

“Không cần, không cần a! Vương gia…” Vu Thiến Nhân nghe trượng phu vô tình vô nghĩa nói như vậy, không khỏi vẻ mặt đầy nước mắt liên tục cầu xin nói.

Nàng làm sao có thể biết, Thái Hậu cư nhiên bởi vì sự kiện này mà trúng gió a! Nếu là sớm biết thế… Nếu là sớm biết thế… Nàng gắt gao cắn  mạnh răng ôm chặt lấy đùi Thuận Vương liên tục khóc.

Lý Viên trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng như trong hí kịch này, nữ nhân khóc lóc om sòm ngu ngốc này thật là Thuận Vương phi xinh đẹp kia sao? Còn Vương gia kia, Vu Thiến Nhân dù sao cũng là thê tử kết tóc của hắn a! Cư nhiên không quan tâm chút nào đã đá lên, còn luôn mồm muốn hưu thê.

Trong nháy mắt, bởi vì cảm thấy hắn hiếu thuận mà hảo cảm vừa mới dâng lên, toàn bộ đã tan thành mây khói.

Châu Châu gắt gao ôm thắt lưng phụ hoàng của nàng, nàng hoàn toàn không rõ vì sao này thúc thúc lại dùng sức đánh đại tỷ tỷ xinh đẹp kia như vậy! Nghe Vu Thiến Nhân khàn cả giọng khóc la, Châu Châu sợ tới mức vội vàng đem mặt chôn ở trong lòng Phong Thành Vũ.

“Vương gia, Vương gia, ngài làm cái gì vậy!” Liễu Thanh Tuyết cùng Thuận Vương phi luôn luôn giao hảo, thấy vậy không khỏi tức giận phát run.

Nhưng mà, Thuận Vương kia lại giống như càng đánh càng thuận tay, chẳng những không ngừng còn càng đánh càng mạnh.

Phong Thành Vũ tràn đầy trào phúng nhìn trò khôi hài trước mắt, ánh mắt hắn hướng về Thái Hậu trên giường quét tới, nhìn xem rốt cuộc đã khống chế không được mà mí mắt bắt đầu kịch liệt rung động, không khỏi lộ ra tươi cười đắc ý.

“Phụ hoàng…” Châu Châu ở trong lòng, nhẹ nhàng kêu.

Cảm giác được nữ nhi sợ hãi, Phong Thành Vũ tươi cười chợt tắt, đối với hai người kia lạnh giọng hô: “Đủ! Nhìn xem hai người các ngươi giống cái bộ dáng gì!”.

Chỉ thấy, lúc này Thuận Vương hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt dữ tợn, lấy ánh mắt oán hận nhìn Thuận Vương phi nằm trên mặt đất tóc tai bù xù, kêu rên không thôi.

“Hoàng, hoàng huynh…” Thuận Vương nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Phong Thành Vũ, lửa giận từ cổ nhảy lên ót trong nháy mắt bị tiêu diệt, hắn nhạ nhạ hai tiếng cúi đầu không dám nói thêm nữa.

“Ngươi ――” đang lúc Phong Thành Vũ mày kiếm dựng thẳng, xem ra là muốn hung hăng trách cứ hai vợ chồng. Thì trên giường Thái Hậu lại cực kỳ đúng lúc từ từ tỉnh lại.

“A ―― a ―― thái ――” nàng hàm hàm hồ hồ kêu.

Thuận Vương nghe thấy mẫu thân kêu, cũng không quan tâm chuyện khác, đi ra phía trước cầm tay Thái Hậu, kêu lên: “Mẫu hậu, mẫu hậu, ta là Thành Thái a!”

Thái Hậu trong mắt cũng có một chút kích động, nàng “A… A…” Kêu, tựa hồ vội vàng muốn nói gì.

“Hoàng tổ mẫu tỉnh!” Châu Châu ở trong lòng Phong Thành Vũ nghe thấy thanh âm, lập tức chuyển tiểu thân mình, kinh hỉ nói: “Phụ hoàng, phụ hoàng, ngươi xem hoàng tổ mẫu tỉnh”.

Phong Thành Vũ sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói: “Ngươi hôm nay không phải là tới thăm hoàng tổ mẫu sao! Hiện tại hoàng tổ mẫu tỉnh, còn không mau đi qua thỉnh an”.

Châu Châu vội vàng gật đầu, từ trong lòng Phong Thành Vũ đi xuống dưới. Nàng chạy vài bước đến bên người Thuận Vương đối với Thái Hậu trên giường, đặc biệt chân thành nói: “Hoàng tổ mẫu, Châu Châu đến thăm ngài, nghe nói ngài sinh bệnh, Châu Châu chúc ngài sớm ngày khôi phục khỏe mạnh nga!”

Đáng tiếc trong mắt hoàng tổ mẫu nàng kia, căn bản là không có cháu gái tiện tay mà có này, đôi mắt của nàng chỉ lo nhìn con mình, đúng là không có nửa phần tâm tư quan tâm Châu Châu.

Nhìn nữ nhi mình trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảm đạm xuống, Lý Viên không khỏi đau lòng tiến lên hai bước. Nhưng không đợi nàng đi qua, thanh âm Phong Thành Vũ lại đột nhiên vang lên, hắn nói: “Thừa dịp mẫu hậu lúc này thanh tỉnh, nhi thần có một việc vui muốn báo cáo mẫu hậu”.

Xảy ra việc vui sao? Chỉ một thoáng trong phòng ánh mắt mọi người nhìn lại đây.

Chỉ thấy Phong Thành Vũ ngẩng đầu, đối với Lý Viên vẫy vẫy tay, Lý Viên cảm thấy ngẩn ra nhưng cũng ngoan ngoãn tiêu sái đi qua. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy một bàn tay Lý Viên, ánh mắt lại nhìn Thái Hậu, chỉ nghe hắn nói nói: “Thần tần vì trẫm trước sau sinh hạ hoàng tử, hoàng nữ, quả thật là chuyện may mắn của trẫm, chuyện may mắn của Đại Chu, công lao này theo lý nên thưởng, cho nên trẫm quyết định, thăng phân vị…” Hắn thanh âm kiên định nói: “Tới quý phi vị”.

“A… Quý phi nương nương… Quý phi nương nương… Ngươi tỉnh tỉnh a!” Hình mama vẻ mặt hoảng sợ nhìn Liễu Thanh Tuyết đột nhiên phun ra máu tươi liền té xỉu.

“Mẫu hậu, mẫu hậu, người không sao chứ!” Thuận Vương nhìn Liễu Thái Hậu đột nhiên lại bắt đầu run run lên, không khỏi thất kinh kêu la.

Nháy mắt, toàn bộ tẩm điện lâm vào một mảnh rối loạn.

Mà giờ phút này Lý Viên đầu cũng ông ông tác hưởng, quý quý quý quý quý quý… Quý phi?? Nàng vẻ mặt không thể tưởng nổi nhìn Phong Thành Vũ. Không phải nói thăng phi sao? Sao, như thế nào vô duyên vô cớ lại lại lại vượt một cấp.

Phong Thành Vũ âm thầm nhéo nhéo tay nhỏ bé ù ù thịt của nàng.

Lý Viên liền thấy, đôi lông mày hắn đặc biệt đẹp, cao cao nhọn nhọn.

Vô luận xem trên xem dưới, bên trái bên phải, thấy thế nào đều là thái độ đắc ý dào dạt.