Thứ Nữ Công Lược

Chương 734: Chiếu thư khẩn cấp (hạ)

Chuyện trong này còn chưa giải quyết, chiến sự phủ Tuyên Đồng báo nguy, ai cũng không dám bảo đảm có người nghĩ cách quậy đến chỗ Thái phu nhân hay không? Thái phu nhân đi theo Nhị phu nhân đến Tây Sơn biệt viện ở mấy ngày, vừa lúc tránh khỏi hai chuyện này.


“Đa tạ Nhị tẩu!” Từ Lệnh Nghi hành lễ với Nhị phu nhân, “Vậy thì phiền toái Nhị tẩu hầu hạ Nương đến Tây Sơn biệt viện ở mấy ngày này!”
Nhị phu nhân gật đầu, bước đi vào phòng.


“Để cho Từ Tự Giới cùng Anh Nương mang theo Đình ca nhi, Trang ca nhi cũng cùng đi ở mấy ngày này.” Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi sóng vai bước chậm ở trên hành lang trải đá xanh, “Như vậy cũng náo nhiệt chút ít!”


“Nàng sắp xếp đi!” Từ Lệnh Nghi nói, “Mấy ngày này có thể ta sẽ bề bộn nhiều việc!” Vừa trầm ngâm nói, “Chuyện này nên làm sớm không nên để chậm trễ.”


Thập Nhất Nương đồng ý, về đến nhà liền gọi vợ chồng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới tới: “Giới ca nhi cùng Anh Nương dẫn theo hài tử đi cùng tổ mẫu và Nhị bá mẫu đến tiểu viện ở Tây Sơn biệt viện; Truân ca nhi đi đến chỗ Nhị bá mẫu xem ngày hoàng đạo để lên đường, sắp xếp việc vặt đi Tây Sơn, Sắt Sắt thì ở nhà giúp ta chiêu đãi khách nhân, Anh Nương thì giúp đở bọn nhỏ thu dọn hòm xiểng.” Nói xong, lại chia ra dặn dò hai người, “Truân ca nhi phái thêm chút ít hộ vệ đi Tây Sơn biệt viện, đừng làm cho người ta ầm ĩ  tổ mẫu; Giới ca nhi ở đó theo tổ mẫu, đừng để tổ mẫu cảm thấy nhàm chán muốn trở về!”


Chuyện Trần các lão đề nghị thu hồi điền sản ban thưởng của công khanh huân quý đã sớm truyền khắp Yên kinh, bọn họ cũng đang lo lắng chuyện này—— không có đất ban thưởng, chuyện sẽ chia nhiều cấp bậc, có tước vị  mới có bổng lộc hàng năm, không có chuyện này, không có tước vị, cũng không có bổng lộc hàng năm rồi, như vậy ở Từ gia cũng chỉ có Từ Lệnh Nghi, Từ lệnh Khoan, Từ Tự Truân, Từ Tự Cẩn là có bổng lộc hàng năm, nguồn thu vào ít nhất phải giảm chín phần mười, chứ nói gì những người chỉ có một tước vị kia.


Cả Yên kinh  mọi người đều xem xem Chu sĩ Tranh và Từ Lệnh Nghi nói như thế nào đây? Bọn họ dù không nhạy cảm với vấn đề chính trị, cũng biết đây không phải là chuyện dễ làm.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đồng loạt xác nhận, chia nhau làm việc.


Thái phu nhân chỉ thấy Nhị phu nhân nói muốn đi, lại có Anh Nương thích nói chuyện, còn mang theo Đình ca nhi cùng Trang ca nhi thì lập tức cười híp mắt đồng ý.
Nhị phu nhân làm việc nhanh chóng, đem chuyện lên đường định ở hai ngày sau.


Thu dọn hòm xiểng, quyết định nha hoàn và hầu hạ đi cùng, con dâu, bà Tử, nhà bếp, trực đêm...... Khương thị bận rộn đến xoay quanh, thật vất vả mới đưa đám người Thái phu nhân đi, lại phải một lần nữa an bài bà tử trực đêm, nha hoàn quét dọn các phòng, bà tử, thật vất vả mới thở một hơi thì mấy vị phu nhân chủ trì bếp núc của phủ Vĩnh Xương Hầu, phủ Uy Bắc Hầu, phủ Trung Sơn Hầu, phủ Định Quốc công, thậm chí là nhà mẹ đẻ Ngũ phu nhân phủ Định Nam Hầu cùng với phủ Trấn Nam Hầu bình thường không hay lui tới liền thỉnh thoảng tới  chơi, an bài trà bánh, dùng bữa, tiễn khách, hầu hạ mẹ chồng cùng theo các thiếu phu nhân tới nhà nói chuyện, Khương thị chân không chạm đất, nhưng cũng thỉnh thoảng rơi vào trong tai  đôi câu vài lời xuôi tai liền  hiểu —— chiến sự Tây Bắc căng thẳng, quân lương khan hiếm, hoàng thượng quyết định đem tất cả điền sản ban thưởng công lao cho các nhà thu hồi lại, dùng quân lương là công bằng, các phu nhân dò ý lẫn nhau, đến mấy vị Hầu gia, Bá Gia cũng cùng một thời gian nhao nhao dâng tấu, tạo thành bộ dạng tâm tình quần chúng xúc động phẫn nộ.


“Đường phu nhân yên tâm, đây không phải chuyện của một nhà.” Thập Nhất Nương lặp đi lặp lại, “ Hầu gia nhà chúng ta nếu không quản chuyện này cũng không thể không lên tiếng.”


Đường phu nhân thở dài: “Lần này, cách làm của những Các lão này thật quá đáng. Đây không phải là muốn đoạn tuyệt đường sống của chúng ta sao?”


“Thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người. Huống chi hắn đây là muốn đoạn tuyệt đường sống của chúng ta.” phu nhân thế tử Trấn Nam Vương gầy như bộ xương vừa nói chuyện vừa lạnh lùng cười, “Hoàng thượng không phải nói chiến sự Tây Bắc căng thẳng, quốc khố trống không sao? Trần Tử Tường hắn hàng năm cách tân, hàng năm có tân chính, làm sao lại khiến cho quốc khố trống không rồi? Bây giờ lại còn muốn chúng ta giúp đỡ những người này chùi đít, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?”


Trần Tử Tường, là tên của Trần các lão.
Đường phu nhân không có lên tiếng, nhưng ánh mắt lóe lên.


Phu nhân của thế tử Trấn Nam Vương khóe mắt cực kỳ nhanh liếc Đường phu nhân một cái, cười t cáo từ: “Ta được tin chính xác của phu nhân, cũng có thể trở về báo cáo kết quả cho Hầu gia chúng ta rồi. Ta đây đi về trước. Chờ ngày nào đó phu nhân rảnh rỗi, rồi đến chỗ ta ngồi một chút. Lại nói hai nhà chúng ta cũng là quan hệ thông gia.”


Thập Nhất Nương cười ưng thuận, tự mình đưa phu nhân thế tử Trấn Nam Vương tới cửa.


Lúc trở lại, Đường phu nhân cũng đứng dậy cáo từ: “ Ý của Hầu gia chúng ta đã biết, thừa dịp thời điểm ngày nào đó phủ Tuyên Đồng bên kia có tin chiến thắng dâng tấu, hoàng thượng trong lòng cao hứng, cũng dễ dàng chút ít.” Lại nói, “Ta còn phải đi chỗ của Chu phu nhân ngồi một chút.”


“ Nên đi đi, nên đi đi.” Thập Nhất Nương đưa nàng ra cửa, “Lời của phu nhân…, ta cũng sẽ chuyển tới Hầu gia.”
Đường phu nhân gật đầu đi.


Khương thị đỡ Thập Nhất Nương đến nội thất ngồi xuống, do dự nói: “Mẫu thân, đúng như theo lời Vương phu nhân nói, những năm này triều đình thường đưa ra tân chính, lúc tiên đế còn sống không chỉ một lần, dân giàu nước mạnh, toàn bộ bởi vì có Trần các lão. Hiện tại hoàng thượng nói quốc khố trống không, nói không chừng chỉ lấy cớ đúng không? Nếu hoàng thượng quyết tâm...... dâng tấu như vậy, có ích sao?”


Thập Nhất Nương cười nói: “ Những lời vừa rồi Vương phu nhân nói con đã nghĩ đến chưa?”
Mẹ chồng nhẹ nhàng ôn hòa.
Khương thị lớn gan: “ Con cũng đã nghĩ qua.”


“ Con xem con cũng đã nghĩ, Vương phu nhân cũng nghĩ, những người khác, tất nhiên cũng nghĩ đến.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng tại sao mọi người còn phải phái các phu nhân lén lút qua lại như vậy? Còn không phải là muốn xem nhà ai đợi không kịp, nhảy ra đầu tiên sao? Sắt Sắt, nhà chúng ta, luôn luôn trung dung, không đi phía trước người khác, cũng sẽ không đi phía sau người khác, nhưng làm thế nào mới có thể đi ra đúng lúc, đây cũng là một môn học vấn.” Lại nói, “ Sắt Sắt, con phải nhớ kĩ lời của ta. Nhà chúng ta là công liêu quý huân, chỉ cần không phạm sai lầm, thì sẽ phú quý lâu dài không suy; không phải là nhà quan lại, coi trọng chuyện ‘ Văn gián tử’ như vậy, cho dù con cháu trong nhà không có người xuất sĩ, dựa vào danh tiếng này vẫn có được  tôn trọng.”


Khương thị mồ hôi đầm đìa, cung thanh trả lời.
* * * * * *


Đô Đốc Lưu Hồng của Hậu quân Ngũ quân phủ đô đốc nhận được hàm Chinh Tây Đại tướng quân, dẫn dắt mười vạn đại quân đi đến Tuyên Đồng cùng Phạm Duy Cương kháng địch. Ông trời thật giống như đùa cợt những công khanh quý huân đang gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, liên tiếp nửa tháng, Tuyên Đồng bên kia truyền đến đều là tin dữ.


Nhi tử Nhậm Côn của Thường Trữ công chúa là người thứ nhất làm khó dễ, vạch tội Trần các lão khi quân phạm thượng, bằng không, vì sao sau khi áp dụng tân chính quốc khố lại trống không, yêu cầu dùng chế độ cũ thu thuế trà. Tiếp đó, Trung Sơn hầu hưởng ứng, buộc Hộ Bộ Thị Lang Thị Lang Lý Đình ở giữa kiếm lời túi tiền riêng, lại có Phò mã của Toại Bình công chúa buộc Hộ Bộ cấp sự trung Hình An tham ô hối lộ...... Trần các lão, Lý Đình cùng Hình An rối rít dâng tấu cãi lại...... Hoàng thượng nhận được tin thành Tuyên Đồng bị phá...... Lúc ấy đem sổ con ném vào mặt của Phò mã Toại Bình công chúa: “ Thời điểm Trẫm lo lắng hết lòng để bảo vệ cơ nghiệp tổ tông, các ngươi lại ở đây vì tư lợi cực kì nhỏ này mà cãi vã không nghỉ!” Sau đó lập tức hạ chỉ, trước lập đông, thu đất ban thưởng của tất cả nhà công khanh huân quý, tin tức truyền đến, công khanh ồ lên, có mấy vị Đại trưởng công chúa choàng áo gai ở ngoài cửa đông khóc hô muốn đi điện Phụng Tiên khóc tiên đế...... Yên kinh lôn xộn rối loạn, lòng người di động.


Liên tiếp mấy ngày, Từ Lệnh Nghi là sau khi Thập Nhất Nương ngủ mới ngồi dậy tựa vào đầu giường ngẩn người, nhìn ngoài cửa sổ từng chút hiện lên sáng rõ.
Thập Nhất Nương lại nơi nào ngủ được.


Chu Sĩ Tranh hai ngày trước tìm đến Từ Lệnh Nghi, chỉ trích chuyện Từ Lệnh Nghi không ra mặt vào lúc này, không đợi Từ Lệnh Nghi giải thích liền nổi giận đùng đùng mà bỏ đi.
Nàng chỉ giả ngủ thϊế͙p͙ đi, muốn cho Từ Lệnh Nghi một không gian suy nghĩ.


Thấy hắn cả đêm không ngủ như vậy, nàng liền đau lòng, tìm quần áo khoác lên vai đắp chăn mà ngồi: “ Hầu gia còn đang suy nghĩ lời của Chu đại nhân sao?”


“Không có!” Từ Lệnh Nghi cười đem nàng ôm vào trong ngực, “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn chỉ là muốn kích ta thôi. Nếu tức giận thật, hắn sẽ không để ý tới ta, chứ không phải chạy đến trong nhà đem ta mắng một bữa!”


Thập Nhất Nương đầu tựa vào trên lồng ngực hắn: “ Vậy chính là vì chuyện thu hồi đất ban thưởng mà lo lắng sao?”


“Lúc này, có người nào còn có tâm tư đi thu đất ban thưởng?” Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, “Chiến tranh bất bình, chuyện này sẽ không có người chủ trì, chỉ cần không có bắt đầu, thì sẽ có chỗ để hòa hoãn.”
Vậy cũng chỉ có vì chiến sự ở Tuyên Đồng.


Thập Nhất Nương không muốn nói.
Giống như mỗi người đều có điểm mấu chốt, chiến sự, chính là điểm mấu chốt của Từ Lệnh Nghi.
“Vậy Hầu gia còn lo lắng cái gì?” Nàng ngồi dậy, cười nhẹ nhàng nhìn hắn, “Hầu gia mau ngủ một chút đi! Ngài như vậy, thϊế͙p͙ cũng ngủ không ngon!”


Từ Lệnh Nghi thật sâu nhìn nàng một cái, cười đáp ứng “Tốt”, thuận theo nằm xuống.
Thập Nhất Nương ôm hông của hắn thật chặt.
Từ Lệnh Nghi không giống ngày thường nhiệt tình đáp lại nàng, mà vuốt tóc của nàng như có như không.


Thập Nhất Nương lặng yên theo hắn, chờ hắn ngủ, nhưng vẫn nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng tiểu nha hoàn rời giường  rửa mặt, Từ Lệnh Nghi cũng không có chợp mắt.
Tiếp tục như vậy không được!
Thập Nhất Nương căn dặn Hổ Phách làm trà sâm cho Từ Lệnh Nghi, tự mình bưng đến thư phòng.


Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng cười.
Thập Nhất Nương cho tới bây giờ còn không có ân cần như vậy, nàng cúi đầu giúp Từ Lệnh Nghi thu dọn án thư, phân phó hắn: “Nhanh lên uống một chút, nguội thì không có hương vị.”
Từ Lệnh Nghi ngồi vào ghế thái sư bên cạnh, uống lấy trà sâm.


Đăng Hoa vội vã đi đến: “Hầu gia, Ung Vương gia tới!”
Hai vợ chồng đều có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, hắn tới làm gì? Hoặc là, tới truyền lời cho Hoàng thượng sao?
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói với Thập Nhất Nương: “Ta đi một chút sẽ trở lại!”


Thập Nhất Nương đưa Từ Lệnh Nghi ra khỏi cửa thư phòng.


“Cậu không cần khách khí với ta như vậy.” Ung Vương gia mặc áo choàng màu xanh ngọc hoa văn Vân Long màu trắng thuần, một đôi mắt phượng sáng ngời như sao, vừa nói vừa cười, chạy tới giữa sân, “Mỗi lần mở cửa giữa rất phiền toái, bị hoàng thượng biết rồi, lại khiển trách ta chơi bời lêu lổng, cả ngày chạy Đông chạy Tây...... Ngài mở ra cửa hông để cho ta vào là được!”


Từ Lệnh Nghi cười tiến lên hành lễ với Ung Vương.
Ung Vương không đợi hắn bái xuống liền lấy cánh tay của hắn: “Cậu, có chút việc, chúng ta trong nhà nói đi!”
Từ Lệnh Nghi cùng Ung Vương đi phòng sách nhỏ.
Thập Nhất Nương đã sớm tránh ra.


Trước đó vài ngày Ung Vương cũng thường tới, thích nhất cái ghế túy ông trong thư phòng của Từ Lệnh Nghi kia.
Hắn rất tùy ý ngồi ở trên ghế.


“Cậu, hoàng thượng đã hạ chỉ, lại để cho Âu Dương Minh thay thế Lưu Hồng làm Chinh Tây Đại tướng quân, ngay hôm đó đi đến Tuyên Đồng. Chúng ta đem Cẩn ca nhi gọi trở về đi, ta sẽ nói một chút với Âu Dương, đến lúc đó để cho Cẩn ca nhi giúp đở Vận chuyển  lương thảo gì đấy, có chiến công thì quyết sẽ không thiếu một phần kia, Phong Hầu bá công gì đấy, cũng chính là một bữa ăn sáng.”


“Như vậy không được tốt đâu!” Từ Lệnh Nghi không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, “Mẫu thân hắn tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi Tuyên Đồng. Ý tốt của ngài lòng ta lĩnh, chỉ có thể đợi sau này có cơ hội nữa xin Vương gia giúp đở hiến kế rồi!”


Ung Vương nghe chợt hiểu ra, cười nói: “Cậu là sợ đánh trận chiến bại sao?” Hắn vừa nói, cười lên, “Ngài hãy yên tâm. Lần này hoàng thượng điều bốn mươi vạn đại quân Sơn Đông, Sơn Tây đi, Thát tử kia bất quá tám, chín vạn người, chính là mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể đem đám Thái Tử kia dìm cho chết đuối a!”