Đứng ở nơi cao nhất sơn trang nhìn xuống. Bên trái vừa vặn là Bán Nguyệt Phán linh lung, như vầng trăng sáng tỏ xung quanh Xuân Nghiên Đình bên cạnh, cách Xuân Nghiên Đình không xa, là Lệ Cảnh Hiên giản dị thanh nhã. Từ Lệ Cảnh Hiên nhìn sang là Thùy Luân Thủy tạ được bao quanh bởi nước xanh biếc. bên trái Tụ Phương Đình và Bích Y Áp Đình đối diện nhau cách bởi một tầng cây cổ thụ, thấp thoáng trong lùm cây xanh hoang dại là Y Hương viện có phong cách cổ xưa tự nhiên với nhà chính tráng lệ, tạo thế chân vạc, có sự lý thú khác biệt.
Gió tháng hai thổi nhẹ qua, lá cây cả hậu viện đu đưa theo luồng gió, vi vu vi vu, dịu dàng như người hát khúc thơ cổ, làm người ta say mê.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi khoanh tay đứng trước cửa sổ cách đó không xa, giọng nói có chút do dự: “Ngài vẫn là khoác cái áo choàng đi!”
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.
Hắn mặc áo cẩm bào màu xanh bằng hoa lụa quý giá, đứng thẳng như cây bạch dương ở miền quê phương bắc, khuôn mặt anh tuấn đanh lại, đường nét bên miệng hiện rõ một rãnh sâu.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, tiếp nhận áo choàng trong tay tiểu nha hoàn giúp hắn phủ thêm.
“Hầu gia, ngài đã đứng ở đây đến trưa rồi.” Nàng dịu dàng thắt nút áo choàng giúp hắn: “Thϊế͙p͙ thân sai người hâm bầu rượu, cho ngài làm nóng người.”
Ánh mắt Từ Lệnh Nghi giật giật.
Khóe miệng Thập Nhất Nương nhếch nhẹ lên, mỉm cười gật đầu với hắn.
Gương mặt căng thẳng của Từ Lệnh Nghi rốt cuộc thả lỏng ra một chút.
Thập Nhất Nương cười đẩy hắn tới ngồi lên trên ghế lót tấm đệm thiền Vân Long màu xanh ngọc.
Lúc này Từ Lệnh Nghi mới phát hiện cách bài biện trong đại sảnh sơn trang có sự thay đổi rất lớn.
Chiếc bàn tròn Bành Nha lớn màu đen vốn bày giữa phòng đã biến mất, thay vào đó là cái bàn bán nguyệt màu đen nho nhỏ, trên đó bày biện hộp cửu toàn trà hoa sơn màu đỏ, các ngăn thịt thủy tinh ngay ngắn, tôm càng xanh ngâm rượu, đủ loại thịt vị sấy khô, cánh gà hun, còn có thịt vịt chiên giòn, lại có mâm mức quả bằng sứ Lam Hoa bên trong xếp đầy quả táo đỏ ao, cùng với quả cam vàng rực óng ánh, quả lê vàng tươi, quả nho tim tím……
Từ Lệnh Nghi tỏ ra kinh ngạc.
Thập Nhất Nương cười bưng ly rượu bạch hoa hình chuông có đế màu xanh da trời: “Hầu gia xem rượu này có hợp không.”
Từ Lệnh Nghi có chút do dự tiếp nhận ly rượu, khẽ nhấp một hớp.
Đậm đà dai dẳng, là rượu Kim Hoa thượng hạng.
Hắn uống một hơi cạn sạch.
Thập Nhất Nương dùng lụa trắng bao một đôi đũa mun đưa tới.
Từ Lệnh Nghi nhận lấy đôi đũa cầm trong tay, đẩy chung rượu ra.
Thập Nhất Nương rót rượu.
Từ Lệnh Nghi một hơi uống sạch.
Đám người Hổ Phách làm theo Thập Nhất Nương phân phó rón ra rón rén đóng cửa sổ lại, chỉ để hở một chút giữa hai cánh, Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu, là có thể ngắm nhìn quang cảnh hoa viên sau Từ phủ.
Áng mây giống như lụa cẩm dần dần biến mất, sắc trời tối sầm.
Lâm Ba rón rén đốt hàng loạt đèn lồng đỏ thẫm trên tường lên.
Trong phòng tràn ngập màu đỏ vui mừng, khiến Từ Lệnh Nghi vơi đi mấy phần rét lạnh.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương lại rót cho hắn một chén rượu, nói đến chuyện Kiều Liên Phòng: “Thϊế͙p͙ thân cẩn thận hỏi qua Tú Duyên bên cạnh Kiều di nương ……”
“Thập Nhất Nương,” Từ Lệnh Nghi khoát tay với nàng, ý bảo nàng không cần nói nữa: “đang sống khỏe mạnh, đứa nhỏ vì sao đột nhiên mất đi? Không ai biết rõ hơn Kiều Liên Phòng. Bò không uống nước, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ép đầu nó xuống sao?” Ánh mắt hắn sáng ngời, ăn nói rõ ràng, không hề nhìn ra là người đã uống hai hũ rượu Kim Hoa.” Nào, mấy ngày nay ngươi cũng bị hành hạ đủ rồi. Ngồi xuống uống cùng ta một chén.”
“Thϊế͙p͙ thân không uống được rượu.” Giọng nói Thập Nhất Nương ôn hòa, “Hầu gia cũng ngừng đi!” Nàng bưng một bát súp hoa quế đặt trước mặt Từ Lệnh Nghi: “Ta và Hầu gia uống chút canh ngọt đi!”
Từ Lệnh Nghi cười: “Ngươi cho rằng ta và ngươi đã say!” Hắn nói xong, lại đi lại vững vàng về đến trước cửa sổ, hướng ra quang cảnh ngoài cửa sổ uống cạn chén rượu trong tay, sau đó quay đầu lại nhìn Thập Nhất Nương, giống như “Ngươi xem, ta không có việc gì”.
Người uống càng say, càng nói mình không say!
“Hầu gia rộng lượng, thϊế͙p͙ thân không cảm thấy ngài đã