Thập Nhất Nương không biết gì cả đối với chuyện phát sinh bên Ngũ phu nhân, nàng đang cùng Hổ Phách thương lượng mình trong nhà chuyện...
“...... thiếu Đông Thanh thì tạm thời do Lục Vân bổ sung. Lục Vân thiếu do Nhạn Dung bổ sung. Cứ như vậy, cũng có thể trấn an một chút người của đại tỷ. Làm cho các nàng cũng biết, làm việc chẳng phân biệt được xuất thân, chỉ phân biệt trung thành.”
Hổ phách gật đầu, đem việc Thập Nhất Nương an bài ghi ghi vào trên sách.
“Vậy Đào ma ma?” Nàng do dự nói.
“Chuyện này liên quan gì Đào ma ma?” vẻ mặt Thập Nhất Nương lạnh nhạt, “Làm sao không thấy các ngươi chạy tới tự tiến cử cái gối hả? Đào ma ma, cũng bất quá là lấy cớ để thuyết phục mọi người thôi.” Nói xong lời cuối cùng, hết hơi đến không thể nghe thấy.
Trong nhà liền tĩnh lặng.
Hổ phách bận rộn chuyển đề tài: ” Chuyện phu nhân phân phó ta đã làm thỏa đáng. Người xem, lúc nào tiện để đưa ra phủ đây?”
Thập Nhất Nương sáng sớm đã phân phó Hổ Phách nghĩ biện pháp đem chuyện Đông Thanh ngã bệnh truyền bá ra ngoài.
“Ba ngày sau đi!” Nàng mấp máy miệng, “Chuyện này phải nhanh không nên chậm.” Lại phân phó Hổ Phách, “Việc Đông Thanh đến kim ngư hạng bên kia dưỡng bệnh, về tình về lý nhà Vạn Nghĩa Tông cũng sẽ phái người đi thăm. Bên nhà Lưu Nguyên Thụy chúng ta phải dặn dò mấy tiếng......” Vừa nói, nàng liền nhìn Hổ Phách một cái.
Hổ Phách hiểu ý: “Sáng mai ta sẽ làm chuyện này.”
Thập Nhất Nương gật đầu: “Cái nhà Lưu Nguyên Thụy kia, là một người khôn khéo. Lúc ngươi gặp nàng, thuận tiện nhắc tới, nói rằng trong phủ đang chọn gã sai vặt. Ta vốn có ý này, nếu như chính nàng nói ra chẳng phải là tốt hơn sao?”
Hổ phách cười lên: “Phu nhân yên tâm, ta dè đặt.”
“Tân Cúc mấy ngày qua như thế nào?” Kể từ ngày đó nàng đem Đông Thanh giao cho nàng xong, Thập Nhất Nương có mấy ngày không nàng.
Hổ phách nở nụ cười nhẹ, khổ sở nói: “Ăn được rất ít. Chỉ mới có mấy ngày, mà đi gầy một vòng. Chúng ta cũng khuyên. Trong miệng nàng đáp ứng được được, xoay người thì lại như cũ.”
“Ta ngày mai đi xem nàng một chút!” Thập Nhất Nương khe khẽ thở dài, còn muốn cùng Hổ Phách thảo luận một chút trong mấy tiểu nha hoàn còn có ai không tệ, thì Từ Lệnh Nghi trở lại.
Nàng không thể làm gì khác hơn là nghênh đón.
“Hầu gia trở lại.” Thập Nhất Nương khom gối hành lễ, “Ăn cơm chưa? Có muốn ăn thêm một chút hay không?”
Từ lệnh nghi nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một nụ cười.
Hắn chưa bao giờ ăn khuya. Thập Nhất Nương vẫn biết. Tự nhiên cũng chưa bao giờ hỏi. Nhưng bây giờ đột nhiên lời nói không có mạch lạc...... Hắn nghĩ đến khuya ngày hôm trước Thập Nhất Nương cái câu “Ta ngã bệnh” bản lĩnh lấy cớ kém.
Hoặc là, là hoảng hốt chăng?
Từ Lệnh Nghi bất động thanh sắc, cũng không có vạch trần nàng: “Không cần. Hôm nay ở bên ngoài chạy một ngày, cả người đầy mồ hôi. Để cho cuối Xuân Mạt đi vào hầu hạ ta thay quần áo đi!”
Hổ Phách bận rộn đi gọi Xuân Mạt vào, Thập Nhất Nương dẫn Hồng Tú dùng bình nước nóng làm ấm chăn.
Lúc Từ lệnh nghi đi ra đang nhìn thấy nàngở mở gối.
Màu xanh đậm làm nền, phía trên thêu đóa sen hồng.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hai loại màu sắc phối hợp cùng nhau thì hết sức bắt mắt, xinh đẹp.
Từ Lệnh Nghi ngồi vào bên giường cởi giày.
“Ta hôm nay ở Vương gia đụng phải Khương Bách.” Hắn hời hợt nói, “Nghe giọng điệu của Khương Bách, thì tính tình Khương Quế hết sức hiền hoà. Chuyện trong nhà ngoài nhà đều là Khương Vương thị làm chủ. Người của Khương gia vì vậy hết sức coi trọng nàng.”
Từ Lệnh Nghi sẽ không vô duyên vô cớ đi gặp Khương Bách, cũng sẽ không vô duyên vô cớ cùng nói những thứ này.
Thập Nhất Nương lắng nghe, cẩn thận suy nghĩ tới nội dung trong lời nói của hắn.
“Thời gian lâu dài rồi, Khương vương thị không khỏi nuôi ra mấy phần tính tình. Vụ án bên Thuận Thiên phủ không có tiến triển, nàng lại muốn đi kiện Ngự hình. Khương Bách nhìn huyên náo đến có chút không ra thể thống gì rồi, nên muốn mời ta ra mặt nói chuyện cùng đám trưởng lão. Nhìn xem có thể để cho Thường Trữ công chúa ra mặt ở trước mặt hoàng thượng nói vài lời nói, tránh cho Vương gia tuyệt tự hay không? Về phần Khương vương thị bên kia, sẽ do bọn họ tới trấn an.” Từ lệnh nghi vén chăn nằm xuống, “Ta thấy làm như vậy chuyện Vương gia Thừa tước nắm chặc hơn một chút. Đối với Vương gia cũng càng có lợi một chút. Cho đến lúc này đây vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.”
“Hầu gia làm chủ là được.” Thập Nhất Nương nghĩ đến buổi sáng hôm nay ở Vương gia biết được, cảm thấy chuyện này nếu như không nhanh lên một chút kết thúc, Vương gia sẽ còn náo loạn hơn nữa. Nàng dựa theo thói quen của Từ lệnh nghi dời đi một chiếc đèn cung đình Dương Giác đặt ở trên chiếc ghế nhỏ bên giường, sau đó thả màn rồi lên giường.
Từ Lệnh Nghi xoay người đem Thập Nhất Nương ôm vào trong ngực: “Chẳng qua là bên chỗ thập di, phải đem chuyện nói rõ mới được. chi thứ của Vương gia là hạng người nào, phẩm tính như thế nào, cũng phải tra rõ ràng. Tránh cho dẫn sói vào nhà.”
Thập Nhất Nương cảm thấy hắn đem mình ôm quá chặt một chút.
Chẳng lẽ khuya hôm nay còn muốn......
Nàng thử nghĩ đã có chút lúng túng.
Bọn họ chẳng qua là một đôi người xa lạ không quen thuộc thôi.
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, thân thể đã ngọ ngoạy mấy cái.
Từ Lệnh Nghi không có để ý.
Trải qua ngày hôm trước cùng ngày hôm qua, hắn có thể xác định.
Thập Nhất Nương là người rất yếu ới. Ôm nàng ngủ, thì phải xoay tới xoay lui, chuyển hồi lâu mới tìm được một vị trí làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
Hắn khẽ buông cánh tay nới lỏng.
Gánh nặng trong lòng Thập Nhất Nương liền được giải khai.
Hẳn là không có khống chế tốt lực đạo sao?
“Hầu gia là muốn cho ta đi hỏi ý tứ của Thập tỷ một chút sao?” Nàng hỏi Từ lệnh nghi. Trong lòng thì do dự mà có nên đem chuyện bất hòa của nàng cùng thập Nương nói cho Từ lệnh nghi biết hay không—— chỉ sợ mình không đi còn tốt, đi, nàng vì ganh tỵ với mình, nói không chừng sẽ dù biết rõ, cũng sẽ làm ra quyết định đối với mình bất lợi.
Từ lệnh nghi nhìn thấy giọng điệu nàng cũng không hết sức thân thiện. Nghĩ tới khuya ngày hôm trước, từng giọt nước mắt như thủy tinh trên lông mi thượng chảy xuống...... Hắn đột nhiên đối với Thập Nhất Nương sinh ra nhàn nhạt thương hại.
Người nhà mẹ đẻ đối với nàng như vậy, mà nàng còn muốn giúp đở người nhà mẹ đẻ. Dù là người có khoan hậu hơn nữa thì trong lòng cũng có lúc không thoải mái.
Cần gì lại để cho nàng khó xử thêm.
“Ngươi mấy ngày nay chuyện cũng rất nhiều.” Giọng nói của hắn bất giác nhu hòa mấy phần, “Ta nghĩ, có thể để cho La đại phu nhân ra mặt đi làm chuyện này hay không?” Hắn lập tức thay đổi chú ý, hơn nữa còn thuyết phục nàng không đi, “Có một người trung gian, thập di có cái gì yêu cầu, có ý kiến gì cũng có thể thoải mái nói ra ngoài. Lấy tình huống của ngươi bây giờ, chỉ sợ nàng khó mà nói. Chúng ta lại hiểu không rõ ràng lắm, ngược lại sẽ dễ dàng gây chuyện xấu.”
Thập Nhất Nương lập tức đồng ý: “Cứ theo ý của Hầu gia”
Từ lệnh nghi thấy nàng đáp sảng khoái như vậy, càng cảm thấy được từ mình đoán không sai.
Đem cái chuyện vẫn đặt ở trong lòng giải quyết xong, tâm tình của hắn cũng nhẹ nhàng hơn.
Thân thể mềm mại để cho hắn nhớ lại ngày hôm qua.
“Mặc Ngôn......” Hắn nhẹ nhàng mà ʍút̼ vào vành tai của nàng, tay cũng bắt đầu dò vào trong vạt áo lụa mềm mại của nàng.
Tại sao lại......
“Ta, ta mệt mỏi!” giọng nói của Thập Nhất Nương có chút lắp ba lắp bắp, mặt cũng giống như đánh phấn hồng.
Cùng câu nói “Ta bị bệnh” tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Từ Lệnh Nghi ở nàng bên tai thấp giọng cười lên: “Nơi nào mệt? Có muốn ta giúp đở nhìn một cái hay không?”
Thập Nhất Nương cũng nhớ lại chuyện khuya ngày hôm trước.
Khi đó, nàng bị Đông Thanh làm ầm ĩ kiệt sức, lười giãy dụa nữa!
Cho nên lần này, nàng lung tung lôi kéo góc chăn, muốn đem mình bao thành cái kém. Từ lệnh nghi không có hành động nào. Chỉ để ý đè lại một góc chăn rồi hôn nàng...... Sau đó hắn lại một lần nữa từ Hầu gia biến thành Từ Lệnh Nghi, hưởng thụ đến cơn đau dồn nén đến chí cực, rồi vô cùng nhuần nhuyễn phóng túng.
Sau đó, hắn giúp nàng lau chùi thân thể đang co lại thành một đoàn.
Đột nhiên cảm thấy có một chút chút nghi hoặc.
Mình tại sao lại vì vui thích trong nháy mắt này mà trở nên nhẹ giọng nhẹ lời như vậy.
Sáng ngày thứ hai, Thập Nhất Nương từ chỗ Thái phu nhân trở lại thì nhà Lưu Nguyên Thụy đã tới.
Thập Nhất Nương cho người bưng ghế con cho nàng ngồi.
“Ta hai ngày trước bị phong hàn, Đông Thanh ở một bên hầu hạ, ai ngờ cũng bị lây rồi. Ta thì khỏe lại, nhưng nàng thì bệnh càng ngày càng nặng. Trong viện còn ở tiểu thư cùng thiếu gia, còn có di nương mang thai, thật sự là không thể ở lâu. Ta thật bối rối, nếu là hai ngày này còn không khỏe, chắc phải tạm thời đưa đến chỗ ngươi nơi đó......” Vừa nói, nàng vừa nâng chung trà lên uống một ngụm trà.
Nhà Lưu Nguyên Thụy nghe được thất kinh.
Mắt thấy Đông Thanh cùng Vạn Đại Hiển sắp phải thành hôn, làm sao lại đột nhiên bị bệnh.
Nàng cũng không dám hỏi.
Phải biết rằng, trong nội viện quanh co khúc khuỷu vô cùng. Ai biết câu nào có thể nói câu nào không thể nói!
Nghĩ tới đây, nàng lộ ra thần sắc cung kính, một bộ dạng mọi chuyện do Thập Nhất Nương phân phó.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm gật đầu.
Biết chiếu vào ý của chủ tử mà làm là tốt rồi. Cũng tránh cho đến lúc đó mình không duyên cớ lãng phí miệng lưỡi.
“Ta cũng vậy biết, ngươi nơi đó cũng ở một nhà già trẻ, cũng không thể vì nàng khiến cho các ngươi cũng không sống yên ổn ” Nàng nói, “Ngươi đến lúc đó thu thập cho nàng phòng ốc lúc sạch sẻ là được. Tân Cúc sẽ đi qua chiếu cố nàng một khoản thời gian.”
Lưu Nguyên Thụy thấy đã nói hết lời rồi, bận rộn đứng lên cung kính đáp một tiếng”Dạ”: “Phu nhân yên tâm, ta nhất định theo như ý của ngài hảo hảo chiếu cố Đông Thanh cô nương.”
Thập Nhất Nương gật đầu, đáy mắt lộ ra mấy phần hài lòng.
Nhà Lưu Nguyên Thụy nhìn thấy liền cười hắc hắc, nói: “Phu nhân, ta nghe nói trong viện muốn chuyển gã sai vặt......”
“Là chuyện này!” Thập Nhất Nương tiện tay cho nàng một cái thang, “Chẳng lẽ ngươi có người nào đó đề cử?”
“Là như vậy.” nhà Lưu Nguyên Thụy nhà cười nói, ” Đại tiểu tử nhà ta, năm nay tròn mười hai tuổi. Giống như cha hắn, là người thành thật. Làm chuyện thì hết sức dụng tâm. Phu nhân, người xem...... Có thể để cho ta tiểu tử kia tới thử một lần hay không?”
“Được a!” Thập Nhất Nương rất sảng khoái địa ứng, sau đó “Y” một tiếng nói: “Nếu là ta không có nhớ lầm, các ngươi bên kia còn có mấy tiểu tử, nha đầu vừa độ tuổi. Đến lúc đó ngươi đều mang tới ta cho xem đi!”
Nhà Lưu Nguyên Thụy nghe mừng rỡ, khom gối hành lễ cho Thập Nhất Nương rồi nói tạ ơn. Xế chiều ngày thứ hai liền mang theo nhi tử Lưu Thái Bình, con thứ Thường Học Trí của Thường Cửu Hà, trưởng nữ Tú Nhi của Thường Cửu Hà, trưởng nữ Tứ Hỉ của Vạn Nghĩa Tông đều tới đây.
“Vốn là con trai lớn của Giang Bỉnh Thành năm nay cũng có mười tuổi. Chẳng qua là Giang Bỉnh Thành đã đem nhi tử đưa đến một tiệm tơ lụa để làm học đồ, nên ta liền không có nói chuyện này.”
Chuyện này Thập Nhất Nương là lần đầu tiên nghe nói.
Nàng đột nhiên có chú ý.
Không bằng cứ như vậy gạt Giang bỉnh Thành ra, sau đó dần dần đem phí dụng của sân bên kia giảm xuống. Người ở trong Yên kinh phồn thịnh, giàu có đông đúc. Lấy tính cách của hắn, nơi nào có thể cam tâm coi chừng dùm này nhà nghèo khó. Đến lúc đó mình không nói để cho hắn đi, chỉ sợ hắn cũng sẽ tìm cơ hội đi đường khác. Nàng lại thấy Lưu Thái Bình đàng hoàng, Tú Nhi hoạt bát, Thường Trí lanh lợi, Tứ Hỉ trầm ổn, cũng là có thể sử dụng, nên rất là thích. Để cho Hổ Phách đem tên ghi nhớ, rồi phân phó Lục Vân đưa Lưu Nguyên Thụy cùng mấy người hài tử xuất phủ.
Chỉ chốc lát, Lục Vân vội vã chạy đi vào: “Phu nhân, bên Ngũ phu nhân đã xảy ra chuyện.”
Thập Nhất Nương trong lòng cả kinh.
Lục Vân đã nói: ” Hiểu Lan thông phòng của Ngũ Gia đã chết!”
Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách không khỏi hai mặt nhìn nhau.