Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân Truyện Full

Chương 49

“E hèm, đánh xong chưa?” Người nào đó vừa đắp dược cho mình vừa hỏi nhị vị đã đánh nhau tới lưỡng bại câu thương tê liệt ngã trên mặt đất.

Nói chứ hai vị này, thật không phải nham hiểm bình thường. Có câu đánh người không đánh mặt mà, nhị vị không chỉ toàn đánh mặt, khi phát hiện mặt đối phương đã bị hủy đến không thể hủy thêm, bắt đầu động thủ với của quý nửa người dưới. Lục Sướng ngồi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hắn không phải chưa từng thấy đánh nhau, chỉ là chưa từng thấy đánh nhau lại thiếu đạo đức như vậy.

Rick cùng tinh tinh đương nhiên không thể để đối phương làm bộ vị quan trọng nhất của mình bị thương, để bảo vệ tính phúc, trên người toàn là vết thương, đánh đến tình trạng kiệt sức.

Lục Sướng thấy gần chết rồi mới chạy đến khuyên can, bất quá thủ pháp hắn khuyên can có chút khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Hắn cấu vào chỗ bị thương nặng nhất trên thân hai người kia, vừa nặng tay, vừa cấm cự tuyệt nói: “Dừng tay hết cho ta!”

Vì an toàn tính mạng, hai người đều ngoan ngoãn dừng tay, Lục Sướng đứng ở giữa, phòng ngừa bọn họ lại nổi điên.

“Lục Sướng.” Rick nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này.

“Gì?” Hắn nhướng mày, chờ xem Rick có thể nói cái gì.

“Ngươi đắp dược xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Vậy có thể đắp cho ta với chứ?”


Không phải giận a, Lục Sướng sau khi hai tên khốn kiếp kia bắt đầu đánh nhau, từ trong túi du lịch Rick đem đến lấy ra thảo dược đã giã nát, tất cả đều đắp lên vết thương nhiều như sao trên người mình, về phần hai kẻ bị thương gần chết, hoàn toàn bị bỏ qua!

“Lão tử cũng muốn!” Tinh tinh nhìn Lục Sướng, trên gương mặt dã tính lộ vẻ bất mãn. Ờ… Bất quá người bình thường hiện tại nhìn không ra vẻ mặt hắn.

“Được thôi, nhưng… Ai trước?”

“Ta!” Tất nhiên đồng thanh hô lên.

Ánh mắt Lục Sướng chuyển qua chuyển lại giữa hai người, cuối cùng chậm rãi đi đến trước mặt Rick, đáy mắt âm hiểm đầy ý cười nhìn người kia, nói: “À, chúng ta quen thân hơn, bắt đầu từ ngươi trước.”

Tinh tinh thở phì phì nhìn bọn họ, nhưng thật sự không còn khí lực, chỉ có thể dùng mắt trừng. Lục Sướng hoàn toàn không để ý tới tầm mắt thiêu đốt của người phía sau, vẫn như trước xuống tay với Rick.

“Này… Ngươi trói ta lại làm gì chứ?”

“À, ta sợ ngươi lát nữa giãy dụa quá lợi hại, làm ta bị thương, thuốc đắng dã tật, dược chữa bệnh, sử dụng thì thế nào cũng hơi đau.” Nói xong đầu ngón tay hung hăng ấn một cái xuống, đè thảo dược vào trong miệng vết thương.

“Ngao ——”Rick luôn luôn bình tĩnh cũng không bảo vệ được sự bình tĩnh nữa rồi, thảm thiết hét ra tiếng, đặc biệt đau! Rốt cuộc là thủ pháp thế nào mới có thể làm cho người ta đau như vậy a!

“Ngươi… Dược này là gì vậy?” Thấy trên thảo dược vốn nên màu xanh biếc, thế mà có thêm bột phấn màu trắng, Rick đã hiểu mình vì sao đau đến thế, nhưng Lục Sướng sẽ không hại bọn họ chứ?

Lục Sướng tỏ vẻ hắn không hạ độc dược gì cả, hắn chỉ nghiền nát thuốc sát trùng trước khi đi du lịch mẹ hắn nhét vào trong balo rồi trộn chung cùng thảo dược, hiệu quả gấp đôi. Chẳng qua lúc hắn đắp dược cho mình không dùng, bởi vì hơi đau, hắn cảm thấy vết thương của hắn không nghiêm trọng, không cần hiệu quả trị liệu gấp đôi đó mà thôi.

Kỳ thật hắn hảo tâm, nhưng có một chút vì bực mình Rick không phân biệt tốt xấu cùng với chuyên gia sỉ nhục hắn trong lời nói, để người kia chịu chút nỗi khổ da thịt, cũng để dạy dỗ khi nói chuyện chú ý tích chút khẩu đức về sau. Dược tốt, nhưng thủ pháp đắp dược cùng dược tính hơi bị kịch liệt. Lục Sướng nhe răng cười, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.

Chờ Lục Sướng đắp xong dược cho mọi vết thương to nhỏ trên người Rick, sắc mặt Rick đã trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy đầu. Cũng vì mồ hôi, khiến cho khuôn mặt vốn không dùng dược hiệu quả trị liệu gấp đôi cũng trông rất tội.


“Ai nha, dược không còn nhiều lắm, bất quá vẫn đủ giúp được một người đắp dược.”

“Không cần!” Tinh tinh kêu to, “Cái kia… Ngươi không cần lãng phí dược liệu trân quý, ta lát nữa tự mình đi hái thuốc là được rồi!”

Hắn không muốn giống người kia, sau khi đắp dược còn còn thảm hơn so với không đắp.

“Thương thế không chờ được, ” Lục Sướng nói giọng không cho phản bác, “Như vậy đi, ngươi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta cam đoan sẽ không đau.”

Thuốc sát trùng đã dùng hết cho Rick, tất nhiên không đau đến vậy. Thứ tốt thì phải dùng cho người quen thân chứ lị, chỉ là thứ tốt này người bình thường chưa chắc chịu đựng được.

“Ngươi muốn hỏi cái gì? Lực kéo dài của lão tử?” Tinh tinh cười, lộ ra hàm răng rắng. Ừm, ăn chay trường kỳ hơn nữa có thói quen sống tốt, răng lợi không tồi.

“Tên là gì?” Không để ý tới người kia đùa giỡn, Lục Sướng bình tĩnh hỏi.

“Fitch.”

“Vì sao ngay từ đầu gặp ta không nói lời nào? Ta còn nghĩ ngươi không biết nói nữa.” Kết quả phát hiện người này nói vô cùng tiêu chuẩn, hoàn toàn có thể nghe hiểu.

“Lão tử nghĩ ngươi và mấy gã kia cùng một tộc, lời bọn chúng nói lão tử nghe không hiểu.”

“Xem ra ngươi cũng thường xuyên giao tiếp cùng bọn họ?”

“Ở gần mà, lão tử cùng bọn hắn không gia nhập bộ lạc, có đôi khi cũng có giao tiếp. Cũng may thứ bọn hắn ăn không giống với lão tử. Nếu không lão tử đã sớm diệt bọn hắn!”

“Ừm, được rồi.” Lục Sướng vừa đắp dược vừa hỏi, “Mang ta về đây để làm gì?”


“Sinh con!” Nói xong còn hướng về phía Rick lộ ra ánh mắt khiêu khích, ý là: thế nào, thấy không, tiểu giống cái đắp dược cho lão tử thật ôn nhu, một chút cũng không đau nha ~~~~

Ánh mắt bừa bãi tùy ý, tức giận đến mức Rick muốn móc mắt hắn.

“Hả… Có người dạy ngươi sinh con thế nào chưa?” Lục Sướng khó hiểu, dù không tìm giống cái để sinh con vẫn trực tiếp bổ nhào vào mới là giống đực đúng nghĩa chứ nhỉ? Xem kìa, hắn đã bị thế giới này giáo dục thành bộ dáng gì đây? Thế mà lại đi khinh bỉ Fitch vì không cưỡng X hắn.

“Mẹ lão tử từng nói, đối với giống cái, phải ôn nhu, phải săn sóc, không thể trực tiếp cưỡng ép, phải xem giống cái có đồng ý hay không. Bà chính là bị cha ta cướp từ trong bộ lạc tới, nếu cha ta ngay từ đầu khinh xuất, bà đã sớm chạy trốn. Nhưng cha chăm sóc bà từng chút, mãi đến khi bà đáp ứng mới sinh con, cũng không chạy về bộ lạc, theo cha sống một mình giữa rừng.”

“Mẹ ngươi là giống cái cướp về từ bộ lạc nào?”

“Bộ lạc Viêm Hoàng.” Kỳ thật cũng không thể coi là cướp được, bà tự mình ham chơi chạy ra khỏi bộ lạc, mới bị cha bắt lấy.

Quả nhiên là bộ lạc Viêm Hoàng, khó trách Fitch chú ý cuộc sống như vậy. Cũng vì như thế, mới khiến hắn không bị cưỡng bức. Mặc kệ thế nào, Fitch đúng là giống đực tốt, khác với bề ngoài thô lỗ, rất có lòng săn sóc.



Đắp cho hai người dược tốt nhất xong, hắn vỗ vỗ Rick: “Ngươi hủy dung rồi.”

So sánh lại, mặt Rick bị thương nghiêm trọng hơn. Bởi vì Fitch bình thường toàn dùng móng vuốt, mỗi một vết thương đều chảy máu. Trái lại cành của Rick chỉ dùng để quất, thú nhân da dày thịt béo, mặt Fitch cũng chỉ hơi nhiều vết đỏ, nơi thực sự bị rách da không được mấy chỗ.

Rick liếc mắt trừng hắn một cái: “Thực vật khác, năng lực khôi phục mạnh. Qua vài ngày sẽ không có sẹo, không giống con tinh tinh ngu xuẩn vô dụng trước mắt này.”

Đúng vậy, thực vật bị chém đứt qua một thời gian sẽ mọc lại thân mới phía trên bộ rễ, chứ chưa thấy loài động vật có vú nào bị chặt đứt tứ chi còn có thể mọc lại. Ừm, thoạt nhìn lực công kích của Rick tuy rằng không cao, nhưng lực phòng ngự rất không tồi!

Fitch nghe Rick nói cái gì mà “tinh tinh ngu xuẩn” cái gì mà “vô dụng”, lập tức sát khí tứ phương.


Rick cũng bày ánh mắt như kiếm, hai người không tiếng động dùng ánh mắt quyết chiến.

Lục Sướng ngồi xổm xuống, sợ bị ngộ thương, dù sao vóc dáng hắn cũng thấp, chỉ cần cúi đầu một chút, bọn họ sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của hắn nữa.



Bởi vì trận tranh đấu vô nghĩa nào đó, hành trình của bọn họ mấy ngày nay trì hoãn xuống dưới, dù sao cũng phải chờ thương thế của Rick khỏi rồi mới có thể đi, nếu không đã Lục Sướng lại thêm một thảm cỏ bị thương, tới lui trong rừng rậm, còn không phải tìm chết. Hơn nữa bọn họ xác định kẻ hôm trước Rick phát hiện nhưng không đuổi theo và kẻ bắt Lục Sướng đi, đều là một ít thú nhân rải rác ở quanh đó, bọn chúng tới đơn giản là muốn nhìn xem có muối bị bỏ quên hay không, kiếm chút tiện nghi. Có người nghĩ như vậy, nhất định cũng sẽ có người đuổi theo thú nhân thất lạc, xem thử kiếm chác được cái gì không. Nói cách khác, quãng đường tìm kiếm Leo còn rất gian khổ, phải có thân thể khỏe mạnh để bảo đảm mới được.

Vì thế mấy ngày nay bọn họ ăn nhờ ở đậu tinh tinh, quả thật chính là hai con ký sinh trùng.

May mà Lục Sướng đối với thức ăn luôn không quá kén chọn, Rick lại khác. Hắn cả ngày cười nhạo Fitch thân là một giống đực thế mà lại cho giống cái ăn thứ rác rưởi, không phải chuối thì vẫn là chuối, ngươi không kiếm được thịt sao?

Phải biết rằng lời nói ác độc của Rick người bình thường rất khó chịu được, tên kia xuất thân là một S mà. Đối mặt với giống cái “mảnh mai” hắn cũng hạ thủ được, huống gì là một giống đực đã cùng hắn đánh nhau túi bụi? Bất quá lần này cơn giận của Rick toàn bộ khai hỏa, những câu nói như đao chém vào tự tôn giống đực của Fitch, làm cho tinh tinh lông vàng không thể không kéo thân thể bị thương đi bắt con mồi. Có khi Lục Sướng thiện lương hiếm thấy sẽ nói cho Fitch, kỳ thật hắn không cần ăn thịt nhiều, chuối cũng không tệ, dễ tiêu hóa… Nhưng Fitch thân là giống đực đã tức giận vì bị Rick trêu chọc, người bên ngoài không thể ngăn cản.

Kỳ thật hắn cũng không phải không kiếm được thịt, mà làm một con tinh tinh, Fitch thích ăn nhất tự nhiên là chuối, hắn đưa thứ mình thích nhất như hiến vật quý cho giống cái, lại bị khinh bỉ nghiêm trọng, thương tổn đến nhiệt huyết tuổi trẻ của hắn.

Nhưng đó chưa phải quá đáng, quá đáng nhất là, mỗi lần Fitch vừa ra đi bắt con mồi, Rick sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rất nhanh đến trước đống chuối chất thành ngọn núi nhỏ, vừa nhíu mày nói khó ăn, vừa bắt buộc mình nuốt xuống. Chờ Fitch tân tân khổ khổ kiếm được thịt trở về muốn ăn, thứ hắn yêu thích nhất đều đã vào trong bụng người khác. Cũng may tinh tinh ăn tạp, thịt cũng có thể ăn. Nhưng theo như Fitch nói, không có chuối, hắn ăn cái gì dạ dày cũng đau như nhai sáp, mấy ngày nay bữa ăn của hắn thật sự thống khổ.

Lục Sướng vốn cảm thấy Rick quá đáng, nhưng vừa thấy người kia đi ngang qua với khuôn mặt hết sức tái nhợt, hơn nữa lần sau còn tệ hơn lần trước, hắn lại cảm thấy Rick hết sức đáng thương. S người khác rồi M chính mình, thật không đáng. Sau đó Lục Sướng hỏi Rick, lúc trước vì sao không trực tiếp vứt hết chuối đi hoặc là chôn xuống đất hay giẫm đạp cho hư. Hiệu quả tra tấn hẳn là tốt hơn nhiều so với ăn hết mà? Rick nghe xong lúc này mặt trắng bệch, thống khổ ôm đầu nói ta vốn không nghĩ tới. Lục Sướng liền thở dài thật sâu, hết sức cợt nhả nói, quả nhiên công lực cao nhất vẫn là ta a!

Chuyện sau không đề cập tới nữa, Rick cứ ngược người ngược mình như vậy, thương thế của hắn và Fitch chậm chạp không khỏi được, hơn nữa đều càng ngày càng mệt mỏi. Cuối cùng Lục Sướng chịu không nổi, treo hai người đã cạn kiệt sức lực ở trên cây một buổi tối, bị treo xong hai người mới yên tĩnh, tạm thời đè nén lửa chiến, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho chiến tranh lớn hơn sau này.

An phận rồi thương thế của Rick nhanh chóng khỏi, trên mặt một vết sẹo cũng không có, lại khôi phục phong thái soái ca mắt xếch sảng khoái dễ nhìn.

Fitch cũng khỏi gần hết, chỉ là vết thương trên mặt hơi bị nặng, còn lưu lại vài vết sẹo. Về sau có lẽ sẽ lưu lại sẹo mờ, nhưng màu da tinh tinh vốn đen, hơn nữa diện mạo hơi lỗ mãng, có chút sẹo ngược lại sẽ khiến hắn có hương vị giống đực. Nhưng vì Rick khỏi trước mà hắn còn chưa, làm cho thù hận giữa hai người lại càng sâu sắc.


Vì thế ngay khi Lục Sướng nói còn có chuyện quan trọng muốn cáo biệt Fitch, tinh tinh không chịu. Hắn nói các ngươi bắt nạt người không bộ lạc, nên lão tử muốn gia nhập bộ lạc. Muốn gia nhập bộ lạc của mẹ hắn —— bộ lạc Viêm Hoàng. Vì thế hai người các ngươi được lão tử chăm sóc lâu như vậy, nên giới thiệu lão tử gia nhập bộ lạc. Lão tử cũng không gia nhập không, lão tử giúp các ngươi tìm người.

Lúc này trong cặp mắt xếch của Rick hiện lên một tia âm độc, rất yêu nghiệt cười nói: “Được, ngươi không sợ chết xem như một kẻ theo đuôi cũng không tệ.”

Lục Sướng nhanh chóng túm lấy áo da thú dùng thay thế da rắn, tương lai hắn cần bảo vệ mình không bị chiến lửa lan đến.