[Thử Miêu] Nhất Sinh Thủ Hậu

Chương 9

“Thế nào Mèo con?” Bạch Ngọc Đường nãy giờ vẫn chưa rời mắt khỏi Triển Chiêu nhạy bén cảm nhận được khí tức từ người y truyền tới.

—- Sát khí. Một dạng khí thế tỏa ra từ đầu đến chân, nhìn thoáng qua như một lưỡi dao mỏng sắc bén, dao còn chưa kịp ra khỏi vỏ, cỗ hàn khí kia đã đoạt đi hồn phách người ta, thấm sâu tận xương tủy.

“Không sao hết.” Triển Chiêu cười khẽ, nụ cười như ánh mặt trời, sát khí vừa nãy cũng biến mất  tung, giống như chưa có gì xảy ra cả. “Mặt trời cũng ngã về Tây rồi, ngươi về phủ trước có được không, ta đi lên trên tìm thêm một con phố rồi về.”

Bạch Ngọc Đường cả giận nói, “Mèo con, đừng giỡn mặt với Ngũ Gia ngươi. Ngươi phát hiện ra cái gì?”

—- Con mèo này muốn tách khỏi mình, một thân đi đối diện với loại nguy hiểm nào nữa chứ?

“Không có, không có gì hết, ta chỉ sợ ngươi bị mệt.”

“Nói bậy.” Bạch Ngọc Đường nheo lại đôi mắt hoa đào xinh đẹp của mình, chăm chú nhìn ánh mắt Triển Chiêu, sắc bén: “Ngươi rốt cuộc phát hiện được cái gì. Đừng hòng lừa gạt ta.”

Triển Chiêu hiểu, nhanh trí như Bạch Ngọc Đường rõ ràng đã cảm nhận được từng chỗ biến hóa rất nhỏ của y. Hắn tuyệt đối sẽ không để một mình y gặp nguy hiểm, thế này chỉ còn cách để hai người cùng nhau đối mặt.

“Thiết Ưng. Kẻ ngồi trong cỗ kiệu trước mắt nhất định là Thiết Ưng.”

Triển Chiêu dùng hết sức nói thật nhẹ nhàng, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy mùi bão tố.


Thiết Ưng, là kẻ đứng đầu tứ đại cao thủ truyền thuyết trong Trùng Tiêu Lâu. Cao thủ mà Tương Dương Vương bỏ ngàn vàng thuê được.

Truyền thuyết nói, hắn đã từng một thân một mình đấu sức với Cá voi sông Trường Giang, hơn nữa còn toàn thân trở lại.

Còn truyền thuyết hắn lên đỉnh Thái Sơn quyết đầu với ba vị trưởng lão, ngay lúc mọi người tưởng hắn thất bại, cuối cùng đi xuống núi vẫn là Thiết Ưng.

Sau đó, hắn liền nhập Tương Dương phủ. Phủ Tương Dương cao thủ nhiêu như vây, có thể trụ trong Trùng Tiêu Lâu cũng ít.

Một trận Trùng Tiêu Lâu, hơn nửa vết thương trên người Bạch Ngọc Đường đều từ kẻ tên gọi Thiết Ưng này mà ra. Trong đêm tối ma mị, dĩ nhiên Thiết Ưng chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng nếu ra được Trùng Tiêu Lâu, Triển Chiêu tự hỏi, nếu y liên thủ cùng Bạch Ngọc Đường, cũng chỉ nắm được 5 thành chiến chắng. Trùng Tiêu Lâu đêm đó, nếu hai người không dựa vào niềm tin cứng rắn, muốn hi sinh mạng mình cũng phải bảo vệ người kia chống đỡ chờ viện thủ tới, thì có lẽ đến cùng người ngã trong lâu sẽ là hai người Triển Bạch, hay là tứ đại cao thủ, thật sự không biết được.

Vậy mà trong hồ sơ ghi chép án kiện của Bao đại nhân, lại ghi rất rõ, tứ đại cao thủ chết hai, trọng thương một, hiện đang nhốt ở phủ Khai Phong, chỉ còn lại một thiết ưng, sống không thấy người, chết không thấy xác. Phủ Khai Phong đã hạ lệnh phát lệnh truy nã Thiết Ưng khắp các châu phủ quận huyện, cả bên trong thành Biện Kinh cũng có, thật chẳng coi phủ Khai Phong ra gì.

Máu tanh kinh hoàng bên trong Trùng Tiêu lâu, vết thương khổ sở trên người Triển Chiêu, như từng cây kim đâm thật sau vào tim của Bạch Ngọc Đường. Từng cây mang đến đau đớn, nhưng lại khơi mào ý chí chiến đấu vô hạn của hắn.

— Thiết Ưng, thương của ta, thương của Mèo con, đều do ngươi mà có.

Bạch Ngọc Đường siết chặt Họa Ảnh trong tay, đang tính hành động. Triển Chiêu bắt lại hắn, chậm rãi lắc đầu.


“Để ta đi cho, Mèo con, thương thế của ngươi còn chưa lành hẳn.”

“Còn ngươi đã khỏe mạnh được đến 10 phần?”

“Ngươi nói vậy là không tin ta.”

“Đừng cãi nữa, Ngọc Đường. Đây tuy không phải Trùng Tiêu Lâu, nhưng thực lực của đối thủ vẫn không thể xem thường. Huống chi chúng ta còn không biết Thiết Ưng có trợ thủ hay không.”

Chăm chú nhìn cỗ kiệu nhỏ kia, Triển Chiêu nói: “Trước đuổi theo hắn, tìm nơi trú ẩn của hắn rồi tính tiếp.”

Kiệu nhỏ không nhanh không chậm đi xuyên qua đường cái, đi vào một con hẻm nhỏ. Bạch Ngọc Đường vội vàng nhảy lên nóc nhà, Triển Chiêu đi dưới đất tiện bề phối hợp hắn.

Trong hẻm nhỏ, đường lót đá xanh, đường dài uốn khúc. Một con chó nhỏ lười biếng bò trên mặt đất, một đứa bé cầm cục đá chơi dưới hiên nhà. Trên lầu nhỏ có phụ nhân đứng thu y phục trước cửa sổ, bệ cửa sổ đặt chậu bạch cúc đang nhẹ lung lay.

Tay của phụ nhân đụng trúng hoa cúc trước cửa sổ. Bồn hoa kia rơi thẳng xuống, hài tử vẫn còn cầm cục đá trong tay.


Trong tiếng hô kinh hãi của phụ nhân, Bạch Ngọc Đường như chim bay vút tới, đỡ bồn hoa trong tay, mà Triển Chiêu đã ôm hài tử vào lòng, đứng cách ra ba trượng.

Bỏ lại mẫu thân hoảng sợ cùng hài tử ngây ngốc, xoay người tìm lại mục tiêu, cỗ kiệu kia đã ở trong một hẻm nhỏ, vẫn không nhanh không chậm mà bước.

Mặt Triển Chiêu lại trầm xuống. Dáng vẻ phu kiệu nhẹ nhàng, chân bước thoải mái, rõ ràng kiệu đã trống không.

Hẻm nhỏ thông ra bốn phương tám hướng, giống hệt mạng nhện, nhà bốn phía đều là khu dân cư giống nhau, không nhìn ra chút nào kỳ lạ.

Bạch Ngọc Đường giận đến đỏ mặt, phu kiệu cũng chỉ là loại cục mịch khiêng hành lý bình thường. Ngu ngốc tới mức không biết khi nào người trong kiệu đã mất. Họ chẳng qua là nhận việc ở sửa sau, khách nhân lại che kín cả người bằng phi phong rộng lớn, họ cái gì cũng không biết.

“Ngọc Đường, ngoài ý muốn mà thôi.” Triển Chiêu an ủi nói. Ánh mắt lại nhìn vào kiểu ghế quen thuộc bên trong kiệu, một tờ giấy viết có màu sắc rất mới, hình như là của người ngồi kiệu làm rơi. Mở ra, trên đó viết một bài thơ, không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) không có tiêu đề. Bài “Vũ dạ ký bắc” của Lý Thương Ẩn:

Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,

Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.

Hà đương cộng tiễn tây song chúc,

Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.

(Bạn hỏi ta về lúc nào đây,


Ba Sơn mưa tối, ao thu đầy.

Bao giờ song tây cùng chong nến,

Kể chuyện mưa đêm chốn núi nầy?*

*Bản dịch thơ của Phụng Hà)

Ý thơ triền miên, chữ viết lại mạnh mẽ, mang theo chút mùi nhàn nhạt của thảo dược. Đóng tờ giấy lại, Triển Chiêu nói: “Chúng ta cũng không phải đã hoàn toàn mất đi đầu mối.”

Lần nữa trở về đường cái, người thưa thớt hơn, vài cửa hàng đã bắt đầu đóng cửa. Đàn chim mệt mỏi từng đàn từng đàn bay qua, tìm kiếm nhánh cây có thể trú.

Cách bọn họ không xa, có sai dịch phủ Khai Phong đang tuần nhai. Triển Chiêu nhìn bọn họ gật đầu, họ liền chạy vội tới. Sau khi nghe Triển Chiêu nói nhỏ, lại lãnh mệnh đi. Hết thảy nhanh chóng gọn gàng.

“Về thôi, ta với ngươi đều mệt mỏi.” Triển Chiêu dịu dàng nói với Bạch Ngọc Đường. Trong đôi mắt trong suốt, rõ ràng của y, tỏa ra ánh sáng tự tin. Rất nhanh làm lắng xuống sự tức giận vì thất vọng của Bạch Ngọc Đường.

Một màu trắng sáng chói cùng một màu lam nhàn nhạt sóng vai nhau đi dưới hoàng hôn. Khói chiều như sương, trăng non như móc. Gió thu thổi qua, xa xa như có tiếng hát truyền tới. Mặc dù còn chưa tìm thấy Đinh Nguyệt Hoa, cũng để mất Thiết Ưng, nhưng vui vẻ của Triển Chiêu còn hiện rất rõ. Những sai dịch y đích thân giao phó nhất định sẽ không làm y thất vọng.

— Thiết Ưng, tên Thiết Ưng làm Bạch Ngọc Đường trọng thương, ngươi chạy thoát được thiên la địa võng Triển mỗ bày ra cho ngươi chắc?