[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 2

Hãm Không Đảo

Trên hai tảng đá lớn, đứng ở trên là hai nhân ảnh một lam một trắng, kinh triều phách ngạn, cuốn theo hàng ngàn bông tuyết.

Mà khí thế giữa hai người cũng là kiếm bạt nỗ trương! (giương cung rút kiếm)

“Triển mỗ chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra đêm đó mà thôi, không có ý tìm ngươi khiêu khích!”

“Thối lắm! Chuyện của ngươi lại đi hỏi Bạch gia gia làm cái gì? Ta thấy ngươi rõ là ngứa móng rồi, rút binh khí đi!”

“….”

“Hừ…”

“Ngươi hà cớ gì ép người quá đáng!”

“Ta chính là ép ngươi quá đáng đó, rồi sao? Muốn đánh liền đánh, không đánh thì cút!”

“Ngươi —!!!”

Hai nhân ảnh bay vút lên, đánh, keng keng từ đầu núi này tới tận đầu núi kia, khó phân khó giải ~~

Bốn con chuột chạy theo nơi chân núi, tay cũng lạnh băng, “Thật là có thể đánh, đánh nãy giờ cũng hai canh giờ rồi, còn chưa xong?”

“Triển tiểu miêu này cũng thật, hôm nay không biết ăn lộn thuốc gì, tự nhiên lại dám tìm đến cửa đánh nhau! Ngũ đệ, mau cho y thấy sự lợi hại nha!” Hàn nhị ca bắt đầu phân tích đủ dạng.

“Đúng thế đúng thế!” Từ Khánh gào thật to, “Lão Ngũ, không được bại bởi tay con mèo này đâu đấy! Mau qua đây, để huynh cho y một chùy!”

“Được rồi được rồi, các đệ cũng đừng làm loạn nữa!” Lão đại Lô Phương cau mày, “Ta thấy chuyện lần này có chút không giống bình thường… Bình thường đánh nhau phải cãi vã một hồi, hôm nay thế nào Triển Chiêu vừa tới, còn chưa mở mồm lão Ngũ đã giận? Chuyện gì xảy ra?”

“Ừm, đại ca nói rất phải!” Tương Bình lắc lắc cây quạt, suy nghĩ rồi nói, “Lần trước Ngũ Đệ từ kinh thành trở lại, đã thấy sắc mặt không tốt, tám thành là có liên quan tới tiểu Miêu!”

Bốn người còn đang thảo luận, bên kia đã dừng tay —

Triển Chiêu thở hồng hộc, mồ hồi đầm đìa, thu kiếm lại, hung hăng, “Bạch Ngọc Đường, ta không tới hồ nháo với ngươi! Nếu ngươi không muốn cho Triển mỗ biết, vậy ta xin cáo từ!”

“Sợ gia gia thì cứ nói! Viện cớ nhiều vậy làm chi!? Nam tử hán đại trượng phu, sợ gì mất mặt!”

“Ngươi!!!”

“Ngươi cái gì mà ngươi! Trừng cái gì mà trừng! Có trừng nữa gia gia cũng không cho ngươi biết—-“ Lời sau cùng là Bạch Ngọc Đường dán sát tai y mà nói, động tác cố tình khiêu khích Triển Chiêu, nhất phật sinh thiên, nhị phật xuất thế.

Ta không giận ta không giận ta không giận ~~ Triển tiểu miêu trong lòng lẩm bẩm ~~ Tức giận là vừa đúng ý hắn ~~ Ta không giận ta không giận ta không ~~~ Ta đi ~~~

Xách kiếm lên liền đi, ngẩng đầu một cái, thuyền đâu!?

!?

“Ha ha ha, Triển tiểu miêu, ngươi phải bơi đi rồi!”

“Phụt, ha ha ha ~~~~”


Tiếng cười phách lối truyền đi thật xa, mấy con chuột đáng ghét kia đã đi xa tít, Bạch Ngọc Đường cũng không biết đến đâu~~

Phun trào, Triển Chiêu giận đến mức cả người phát run, một kiếm huy xuống, đá lớn dưới chân đã bị chém đứt làm đôi!

Triển miêu miêu buồn bực vô cùng, mắt thấy trời đã tối, bất đắc dĩ phải nhóm lửa trên bờ, ngây người ngồi suy nghĩ ~~

Ba tháng trước… ngày thứ 5…

Phải là đêm đó đi…? Mình sẽ không nhớ lầm nha, phải biết người người trong phủ Khai Phong đều được chân truyền của Bao đại nhân, trí nhớ siêu cấp tốt ~~

Mấy ngày đó đặc biệt bận rộn, chạy cả một ngày mệt mỏi muốn chết, trong  phòng lại có mùi hương ngọt ngào thật thích, nhưng y lật qua lật lại trên giường vẫn không ngủ được, phiền não, bất an, giống như quên mất chuyện gì đó.

Hương càng lúc càng nồng, sao lại nóng như vậy?

Bất quá không phải mê hương, dù sao mùi vị đó y cũng quen lắm rồi…

Cho nên… chỉ có thể là…

Ngày mai nhất định phải nói với tiên sinh một chút, về sau đừng đốt hương này nữa, hoa cũng đổi sang loại thanh đạm, thật không chịu nổi ~~

Tiếp tục lăn lộn trên giường ~~ Đột nhiên! Hỏng bét! Quên một chuyện!

Trách sao ngủ không nổi, —- hôm nay không phải hẹn tỷ võ với Bạch Ngọc Đường sao!? Thiếu chút nữa đã tự hủy uy tín của mình rồi! Hiện tại là giờ gì!?

Cầm lên kiếm, một bước phi thân ra ~ là đá cửa sổ mà đi, nhất thời vội vã, ra chân có điểm nặng ~ không nghe thấy đàng sau “Phanh” một tiếng (Trương Lão Thực đáng thương sưng một cục trên đầu)

Vội vàng chạy tới tiểu đình ước hẹn, không thấy bóng người ~ suy nghĩ vòng vo, giờ hẹn với Bạch Ngọc Đường là ban ngày, cũng cả ngày rồi, sao hắn có thể còn chờ ở đây!?

Chỉ lo bắt phạm nhân, cái này thật quá hư! Thất hẹn, con chuột về sau kiểu gì không đến tìm gây phiền toái!? Đỡ trán thở dài, đi tìm một chút vậy, chỉ cần chưa qua đêm nay, hẹn ước xem như còn hiệu lực~~

Con chuột kia tư cho là phong lưu, lại thích bắt bẻ, chỉ thích sống ở vài địa phương, từng bước từng bước tìm ~~

Thế là, Triển Chiêu tìm từ khách sạn tới tửu lâu, lại tìm hai ba trà quán Thanh Lâu, mặc dù không đi vào, nhưng bị hương phấn xộc vô cũng không nhẹ ~~ Kỳ quái, sao càng đi càng nóng!?

Mấy cái lồng đèn to sáng bừng kia đặc biệt đau mắt, trên lầu dâm từ lãng ngữ của khách nhân trêu ghẹo nữ nhân bay vào tai, rơi vào trong đầu ~~ mặc kệ mặc kệ ~~ bình thường tai mắt luôn thanh tỉnh, đi mười con phố những lời này cũng không bay vào óc ~~ Hôm nay lại là thế nào!?

Đầu nặng chân đi không vững, trước mắt cũng xoay xoay ~~

Đột nhiên, trên đầu có một tiếng gió! Cũng may thân thủ Triển Chiêu bén nhạy, xinh đẹp chuyển mình, lại chạm vào một — vò rượu! Đừng nói, hơn nửa đêm lại ném vò rượu vào người ta còn có thể là ai!?

Trên lầu Bạch y nhân dùng mắt say, lơ mơ nhìn xuống ~~ sao nhìn giống con mèo thối kia vậy?

“Mèo con, ngươi lên đây, không đánh ngươi nằm bẹp xuống ta không phải họ Bạch! Cái con mèo thối không giữ lời hứa nhà ngươi!”

“Bạch huynh, giờ hẹn ước còn chưa qua, Triển mỗ không tính là thất hẹn. Nhưng hôm nay Triển mỗ tới muộn, ta không đúng! Tự chịu phạt!”

Triển Chiêu lên lầu, xem ra chỗ này cũng còn sạch sẽ, không giống thanh lâu la ó ồn ào.

Thấy y bưng chén rượu lên uống cạn, Bạch Ngọc Đường vui mừng khôn xiết, “Bạch gia gia bỏ tiền mua rượu, ngươi uống chùa! Còn nói tự phạt?” Đột nhiên biến sắc, “Xem kiếm!”

Triển Chiêu nhanh chóng né qua, rút kiếm đánh trả, trong lòng bảo mau mau hoàn thành tâm nguyện của con hao tổn tử ngươi, cũng bớt cho ta một cái tâm bệnh, đỡ cho sau này gặp nhau ngươi lại tìm ta gây phiền phức!

Hai người đánh tới đánh lui, khách nhân chung quanh chạy sạch như một làn khói, các cô nương cùng trốn vào nhà trong run lẩy bẩy, ai dám đi ra a!? Cả một nơi rộng lớn chỉ còn dư lại đang quang kiếm ảnh lúc ẩn lúc hiện!



“Sao lại dừng đánh!?”

“Bạch gia gia đánh không thoải mái!” Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, “Ta thấy ngươi căn bản cũng không muốn so cao thấp với ta! Èo uột giống như đàn bà, nửa điểm hăng hái cũng không có! Dẹp đi —“

“Ai, Triển mỗ —“ Triển Chiêu cũng không còn cách nào giải thích, y cũng biết tâm tình mình hiện tại không ở đây, trong lòng hiện giờ cũng hệt bó lửa, trên mặt cũng nóng muốn chết, càng đánh càng không có khí lực, cứ cảm thấy như muốn phát tiết cái gì ~~~

“Cũng được! So kiếm để hôm nào chúng ta so! Tối nay xem như gia gia ta thua thiệt, ta với người xem thử tửu lượng của ai lớn!”

“Cái này—“ Cái này có gì phải so!? Triển Chiêu sắp trợn trắng mắt, bất quá y vẫn biết mình đuối lý, huống gì chất lòng lạnh lạnh trong ly có vẻ dập được lửa ~~


So thì so đi!

Cũng không biết mình uống được tới khi nào, dù gì chuyện sau đó mình cái gì cũng không nhớ, là vào được phòng rồi hay chưa nhỉ? Trước mắt đều là bạch y khi ẩn khi hiện, cả người cũng như bị thiêu đốt, liều mạng cọ xát vào thứ gì đó ~~

……….

……

Không thể nào!?

Gió lạnh ban đêm thổi tới, một mình ngồi trên bờ run lẩn bẩy!

Thuốc của Trương Lão Thực… không lẽ mình khi đó hỏa dục đốt người? Làm ra chuyện gì không phải!? Cái này, cái này—–

Nhưng, sau đó mình lại chẳng có ấn tượng gì hết á!?

Chỉ nhớ ngày hôm sau tỉnh lại, Bạch Ngọc Đường đã đi rồi, mình còn phải xin lỗi người ta, bồi thường cho mụ mụ nơi đó mấy lượng bạc mới có thể thoát thân ~~

Tiếp nữa là đau nhức toàn thân ~~ Nhưng vốn say rượu xong đều không thoải mái, nhất là lúc vừa được giải rượu ~~ Cho nên bình thường mình đều không uống say ~~ hôm đó lại không ngờ, vai đau lưng đau tới mức cưỡi ngựa cũng thấy không thoải mái.

Đang lúc tâm phiền ý loạn, nhức đầu không thôi, chợt phía Nam bùng lên ngọn lửa! Là hướng Tụ Nghĩa Sảnh của Hãm Không ~~

Triển Chiêu kêu lên không tốt, vận khinh công phi thân chạy tới!

Chờ y chạy tới, lửa đã dập, chỉ bị cháy nửa sương phòng, không có người bị thương. Y vừa thở phào nhẹ nhõm, đã bị đoàn người vây quanh ~~

“Ngươi cái con ôn mèo! Đến đâu cũng không có chuyện tốt! Nói, có phải ngươi châm lửa hay không!?” Từ Khánh bị chọc tức, những người khác cũng dùng sắc mặt bất thiện nhìn y chằm chằm.

Trong lòng y cũng nổi lên một đoàn lửa, cố nhịn xuống, “Dĩ nhiên không phải ta làm! Nếu không ta còn đường đường chính chính đứng đây làm gì chứ!?”

“Ai biết!? Lần này người tới Hãm Không Đảo tính toán làm gì?”

“Đúng vậy, Triển Chiêu, mau nói rõ ra, nếu không đừng hòng đi!”

“Ta…” Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới một việc, “Các vị, Triển mỗ vừa nhớ. Lúc mới tới đảo, từng có người theo đuôi, ta thấy y phục chúng bình thường, giống trang phục gia đinh, còn nghĩ là người của các vị! Bây giờ xem lại, chắc cũng không hẳn vậy. Không phải các vị chọc trúng cừu gia gì chứ?”

“Hồ ngôn! Ngươi bớt ở đây làm loạn!”

“Ai ~~ Không đúng lắm nha đại ca, mấy ngày nay đệ quả thật có đụng trúng mấy kẻ ra vào có hành tung khả nghi ~~~” Tương Bình nhỏ giọng hỏi Lô Phương, “Mấy ngày trước chúng ta không đắc tội ai chứ!? Cũng đừng theo người ta nói!”

Bạch Ngọc Đường ở một bên cúi đầu suy nghĩ, không lên tiếng ~~

Lô Phương gật đầu, ngăn cản Hàn Chương cùng Từ Khánh động thủ, “Cũng may lần này chúng ta phát hiện sớm, lại nói cũng không bị tổn thất lớn lao gì, coi như thôi.”

“Phải rồi Triển Chiêu, ngươi đến Hãm Không Đảo rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ta —“ Triển Chiêu thấy ông còn nghi ngờ mình, cũng không có cách, chỉ có thể nói, “Triển mỗ có chút chuyện riêng muốn tìm Bạch huynh giải quyết!”

“Ngũ đệ chúng ta có chỗ nào đắc tội Triển đại nhân ngươi? Có lời nói thẳng, không cần vòng vo.”

Lô Phương nghĩ y không chịu nói thật, nói chuyện cũng không khách khí, Lô phu nhân kéo tay áo ông, “Đương gia, ông cũng đừng nghĩ vậy. Tôi thấy, Triển Chiêu có vài lời không tiện nói ra đi?”

Bạch Ngọc Đường cũng mở lời, “Đại ca, Triển Chiêu là đến tìm đệ! Chuyện này không cần các huynh lo! Đệ tới giải quyết! Mèo con, tới đây!”

Triển Chiêu cùng hắn tới chỗ không người, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn y, “Chuyện đêm đó tại sao ta nhất định phải nói cho ngươi biết? Trừ phi ngươi nói cho ta biết, Bạch Ngọc Đường ta cướp của hay là giết người, theo người về quan phủ thẩm vấn!”

“Ngươi không nói thì thôi, cần gì tố khổ ta!?”

“Hừ…” Vẫn cười lạnh.

“Nếu không phải bị ép, Triển mỗ đâu cần chạy tới đây cho các người giễu cợt!” Triển Chiêu bị vẻ mặt của hắn kích tới, hét lớn!

Mặc dù lúc nào cũng bất hòa với Bạch Ngọc Đường, nhưng dù gì vẫn có mấy phần tôn trọng nhau, lúc nào cũng chọc ghẹo khiêu khích thật làm y nhẫn cũng không nhẫn được…

“Đêm đó nếu không xảy ra chuyện hoang đường gì thì thôi, Triển mỗ cũng có thể yên tâm!”

Y cố ý nói, thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Đường biến đổi, trong lòng giật thót, bước tới lắc hắn, “Bạch Ngọc Đường… nói vậy, thật sự là… làm sao có thể…” Chính là sợ chuyện như thế nên mới ôm hi vọng đi kiểm chứng, không ngờ lại là thật, tay y không khỏi xoa bụng mình, lại sợ hết hồn, sợ hãi bỏ ra!


Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đứng ở đó không nói nên lời, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy càng thêm nổi giận, “Triển Chiêu! Bạch gia gia ta còn chưa lên tiếng! Ngươi làm ra bộ dáng này làm gì!? Gặp quỷ!”

“Chuyện phóng hỏa ta sẽ nói với đại ca, không phải ngươi làm huynh ấy sẽ không truy cứu! Ngươi mau chạy nhanh đi, để Bạch gia đỡ phiền lòng!” Bạch Ngọc Đường vừa muốn đuổi y đi, đại tẩu lại đột nhiên xuất hiện, “Ngũ đệ, đệ nói cho y đi y liền có thể đi sao. Chuyện còn chưa tra rõ, Triển Chiêu hay là lưu lại trước cũng được chứ hả?”

“Ai ai—“ Lô Phương đẩy cô, cô lại ngắt Lô Phương một phát, tới kéo tay Triển Chiêu, “Triển Chiêu, ta dẫn ngươi tới phòng khách. Nếu đoán sai, xem như chúng ta ủy khuất ngươi, bữa sau sẽ trả lại công bằng.”

Mới rồi đám Ngũ đệ không thấy động tác nhỏ của Triển chiêu, nhưng ta lại nhìn thấy ~~ ngươi xem, dáng vẻ y đến tìm Ngũ đệ làm một bộ muốn nói lại thôi, còn có biểu tình kia, nhất định có chuyện ~~ Nhân cơ hội kéo tay Triển Chiêu ~~ sờ mạch xem thử một chút ~~

Triển Chiêu đẩy tay cô ra, “Lô phu nhân, trước khi chuyện được tra rõ, các người đuổi Triển Chiêu đi, Triển Chiêu cũng sẽ không đi!”

“Chà, mèo này tính khí cũng không nhỏ!”

“Quên đi quên đi, y ở lại là tìm cơ hội ~~ báo thù ~~”

“Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triển Chiêu đi xa, lại nhìn đại tẩu đang há mồm trợn mắt.

“Ngũ đệ, đệ…” nắm tay Bạch Ngọc Đường, cả kinh thất sắc, “Đệ không phải…”

“Có chuyện tẩu mau nói nha đại tẩu!”

“A ~~ không sao không sao, đại tẩu chỉ mệt quá…”

“Đại tẩu, lão Ngũ cũng đi rồi! Tẩu có chuyện gì cứ nói!”

“Được được, các đệ đừng quấy! Ài! Chẳng lẽ các đệ không biết tại sao Triển Chiêu lại tìm đến cửa sao!?”

“…..” Tứ thử làm mặt nghi ngờ.

“Ta nói cho các người biết, lần này, Ngũ đệ chúng ta, chạy không thoát đâu.”

“……” Tứ thử đầu óc mơ hồ.

“Bụng y có xương thịt của Ngũ đệ, làm sao không vội!”

“Chà… khó trách…” Tứ thử chợt hiểu ra.

“Hèn gì Triển tiểu miêu vội tới mức mặt cũng đỏ..”

“Đúng rồi, bộ dáng đó đơn giản là giống hệt vẻ mặt trước kia của cô nương X, cô nương A x, cô nương tiểu X lúc tìm tới cửa!”

“Vậy sao… bất quá… nhưng mà…”

Tứ thử cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng gãi đầu suy nghĩ ~~

“Nương tử ~~” Lô đại ca đầu đầy hắc tuyến mở mồm, “Nhưng, trước kia những người tìm tới đều là cô nương ~~”

“A a a! Vậy là sao đại tẩu! Triển tiểu miêu kia là một người đàn ông, làm sao có thể có –“ Mấy con chuột lần nữa bừng tỉnh ra — bị che miệng!

“Nhỏ giọng một chút, đừng để người ta nghe!” Đại tẩu than lại than, “Ta biết y là nam nhân, nhưng ta vừa mới chẩn qua, y chính là đang mang thai!”



……….

Bốn con chuột đứng hóa đá tại chỗ ~~ ở trong gió bay bay ~~

Trong phòng.

“Ài!” Lô Phương cau mày, không giãn nổi, “Ngũ đệ sao lại hồ đồ như thế? Ta thấy, đệ ấy chắc sẽ không chấp nhận chuyện này đâu, nếu không sao có thể đối xử với Triển Chiêu lãnh đạm như vậy!?”

“Nương tử, muội nói Triển Chiêu có phải giống như các cô nương thầm thích Ngũ đệ lần trước, đến đây diễn trò cho chúng ta xem, nhưng thật ra chỉ là giả không!”

“Đương gia, đầu óc ông không rõ ràng à. Thai các cô ấy mang là giả, Triển Chiêu lại là thật! Lại nói y đường đường nam hiệp lại có thể mặt dày đi đổ thừa cho Ngũ đệ chúng ta sao!?”

“Ta cũng biết… nhưng chuyện này, còn chưa thành!”


“Được hay không tôi phải đi hỏi mẹ trước một chút, chúng ta đều không nói, lão nhân gia người mới có thể làm chủ!”

Mở cửa sổ, đem tờ giấy mới viết xong cột lên đùi chim câu, “Đi đi.”

“Ài – tôi nói trước cho mấy người biết, trước khi mẹ tới đây, các ngươi không được làm khó Triển Chiêu!”

“Ài! Biết biết.”

Bạch Ngọc Đường mở cửa sổ ra nhìn nhìn, Triển Chiêu kia thật đúng là ở lại phòng khách! Hơn nữa ở một lần chính là 5 ngày ~~ đáng chết ~~ mèo này da mặt đủ dày ~~

Chuyện đêm đó không phải là hắn không nhớ nổi, mặc dù uống say, nhưng Bạch gia gia là ai chứ, lúc gần say chém 18 tên tặc cũng không thành vấn đề ~~ nhưng vấn đề là hắn lúc này vô cùng bực bội, nhớ tới đỉnh đầu cũng bốc khói ~~

Thất hẹn xem như thôi, tỉ võ không có khí lực cũng không nhằm gì, cùng lắm thì gom lại một cục tính sổ sau ~~

Con mèo kia lại làm ra chuyện dơ bẩn như vậy!

Phải phải phải, Bạch gia gia thích chơi đùa khắp chốn nhưng ~~ cũng không phải không có tiết tháo ~~ hơn nữa cũng không biến thái tới mức bị nam nhân đè còn có thể thoải mái được ~~ (Chậc, em nó đè chú nhưng chú ở trong em nó mà =)]] tính ra chú cũng có lỗ đâu, được ăn, còn được thêm hài tử =]]]])  Nếu không phải trước đó uống nhiều quá, sẽ không nhìn không ra khác thường của Triển Chiêu ~~ Giờ nghĩ lại, cẳn bản là mắt sói bị dục vọng đốt đỏ mà ~~

Tạm ngừng nhớ lại ~ tắt lửa trước!



…..

Nói thật, Bạch Ngọc Đường – Bạch Thiếu gia ở ngày mùng năm đó đúng là vô tội gặp xui ~~ Vốn bị Triển Chiêu làm bực bội cả ngày, đến tối tỷ võ bất thành, uống rượu liền uống đi, uống được một nữa lại bị đụng té ~~

Có thể tưởng tượng ra Bạch thiếu gia yêu cái đẹp, thích cái sạch tức giận cỡ nào ~~ Tốt lắm Triển tiểu miêu ngươi, cư nhiên cũng dám mượn rượu làm càn ~~ dùng một cước đá Triển tiểu miêu mặt mũi đỏ bừng sang bên ~~ (đá bây giờ sau này xót gấp 10 chú nhé)

Vừa lảo đảo vào trong phòng muốn nằm xuống nghỉ ngơi, lại bị người ta ôm tới từ phía sau, té ngã ~~ (té ngã hai lần, là nam nhân cũng không thể nhẫn = =) Bạch Ngọc Đường vốn định mắng, bất quá rất nhanh đã bị động tác của người kia dọa sợ —

Y thậm chí cọ sát đai lưng, còn cắn, dùng cả tay chân đè trên người mình ~~!!!

“Con mẹ nó, ngươi điên rồi!? Ô –“ Chỉ kịp mắt một câu, đã bị người kia mạnh mẽ hôn (cắn?) vào trong xương, nuốt về trong bụng ~~

Hắn cuối cùng xác định: Mèo này động dục rồi ~~~

Với cả ~~ Mèo động dục thật đáng sợ ~ (à… thì ra chú vốn sợ vợ =)]])

Mặc dù bình thường Bạch thiếu gia mồm mép tới giờ đều không thua, nhưng ở phương diện võ lực hai người luôn là tám lạng nửa cân ~~ Nhưng con mèo tối nay mất võ có lực ~ căn bản đã đem toàn bộ tinh lực bình thường không phát tiết ra dùng hết ~~ Xong rồi! Tên đáng ghét nào hạ độc con mèo này vậy!?

Cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được toàn bộ, rượu cũng tỉnh một nửa, nhưng xiêm áo cũng bị lột gần nửa, cả người không thể nhúc nhích, mà tức nhất là con mèo này trước khi dùng bạo lực còn nhớ chế trụ hai tay người bị hại, hai tay hắn bị đè chặt hai bên đầu!

Bạch thiếu gia hiếm lắm lắm với xuất hiện hai mắt kim tinh, trên đầu cũng là một đoàn lửa ~~

Ai cũng biết hắn biết chữ “Phong lưu thiên hạ” trên quạt làm chiêu bài cho mình, vậy nên phần lớn đều cho rằng Bạch Ngọc Đường là một loại phong lưu xuất nhập bụi hoa, thật ra này là do tư tưởng của người ta quá kém – Phong lưu này cũng không phải hắn phong lưu, ý tứ trước mắt cũng không sai biệt với 4 chữ “Ngạo tiếu giang hồ” là mấy, tóm lại là muốn chỉ con người ta rất tự do, rất tiêu sái, rất dũng mãnh là được ~~

Thật sự, Bạch thiếu gia cũng không có nhiều nữ nhân như vậy, không có khắp nơi lưu tình như vậy, không có lăng nhăng như vậy, lại càng không có người ta tóm lại XXOO rồi OOXX như vậy ~~ Sỉ nhục siêu lớn nha ~~~

Úy?

Người đè trên người hắn cứ cọ tới cọ lui, gặm đi gặm lại mà tại sao không làm bước tiếp theo?

Rõ ràng y phục cũng đã sớm bị kéo sạch ~~ ////— —\ (chú mong chờ cái gì? =)]])

Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm — trực giác nói cho hắn biết, mèo này thiếu hụt kinh nghiệm cường bạo người, phần sau nhất định không làm được!

Cơ hội tốt!

Tha lỏng ~~ thả lỏng ~~ cố chịu đựng tóc gáy dựng lên, chịu đựng da đầu tê dại, thả lỏng ~~~ tốt, quả nhiên Triển Chiêu cho là hắn đang chủ động phối hợp ~~ cơ thể nóng ran đè chặt hắn, tay cũng vòng ra đeo lên sau lưng hắn ~~

Tranh thủ lúc Triển Chiêu vội vùi vào cổ hắn cắn, hắn từ từ dời một cái tay ra ~~

A! Mèo chết!

Một tay khác còn chưa dời ra, hắn đã kêu thảm một tiếng!! Chỗ.. chỗ chỗ đó của ta lại có phản ứng!  (con mèo còn chưa làm gì chú đã tự hại…..)

Nhìn người vẫn đang ngồi ngang hông hắn cọ trái cọ phải, Bạch Ngọc Đường khóc không ra nước mắt, đốm lửa ở bụng dưới mạnh mẽ vọt lên, sợ hơn nữa là con mèo kia bây giờ lại đang thần trí mơ hồ ~~ thở hổn hển còn mang theo vẻ mặt khó chịu.


Dĩ nhiên Triển Chiêu cảm giác được mình đang phản ứng, bởi vì y càng dùng thêm sức cọ xát nơi đang dựng thẳng trong quần ~~ cứng chạm cứng ~~ Bạch Ngọc Đường lập tức buồn nôn, nhưng cơ thể cũng run lên không kiềm được ~~ có hơi tê dại ~~ cứng hơn ~~

Ta XXXX con mẹ nó, rõ là XXX rồi ~~~ (như thằng dở =)]])

Đang chửi đột nhiên ngồi dậy, Triển Chiêu hiện đang thoải mái thiếu chút nữa bị hắn xốc lên! Còn một tay chưa kịp thoát ra, Triển Chiêu lập tức dùng một tay đẩy vai hắn xuống, một tay kéo xuống thứ che chắn vật phẩm của hắn ~~

Xích lỏa tương kiến ~~ dĩ nhiên xích lỏa cũng chỉ là một chuyện xui xẻo ~~

“Hỗn trước! Ngươi muốn chết sao!” Điên tiết gầm lên như không kiềm chế được ~

“Ư ~~ ưm ~~” Dục triều khó nhịn, cố gắng di chuyển cơ thể, muốn đem quần đang cản trở kéo xuống, bắt đầu rên rỉ không ngừng ~

“Triển Chiêu! Người để XX hắn ở nơi đó!”

Bạch Ngọc Đường đơn giảm đem lời chửi thề cả đời mắt hết ra, rốt cuộc ngươi có thể hay không vậy ~~ Đừng ngồi trên bụng ta chọt tới chọt lui ||||| Ai u ~~ Y phục lại khéo đến ngang hông rồi, chặt quá! Tay đừng nắm cổ ta chứ ~~ muốn siết chết ta sao! Ngươi ngược lại mau giải quyết sạch sẽ gánh nặng trên người ngươi trước đã!? > ++