Triệu gia tài đại khí thô (*có tiền có thế lực), cũng có thể do những kẻ đến đột kích đã ẩn dấu hành tung, phòng bệnh trong này tình hình rất thảm liệt, nhưng bên ngoài đều không hề hay biết, Triệu nhị thiếu gia điện thoại một cú, rất nhiều người từ cửa sau bệnh viện vô thanh vô tức lẻn vào, đắp đất rồi đắp đất, quét tường rồi quét tường, cắt dưa lưới rồi cắt dưa lưới, quét bụi rồi quét bụi, mấy người mặc áo đen đã hôn mê cũng được đóng gói cùng cái giường gãy đem đi.
Triệu nhị thiếu gia trỏ một ngón điều khiển từ xa, lúc nhìn bốn đại hán mỗi người một góc nâng giường đi, vẻ mặt cổ quái, giường mới sau khi được đem vào đặt đúng chỗ, Triệu nhị thiếu gia mới bước qua, lặng lẽ hét một tiếng, một chưởng vỗ lên mặt giường, sau đó nước mắt ròng ròng chảy đầy mặt, giường lớn trăm cân không chút suy suyễn.
Triệu nhị thiếu gia xoa xoa mu bàn tay đau nhức, nhìn Triển Chiêu đang thu thập lại mấy cuốn bách khoa toàn thư vừa nãy bị xem như vũ khí, tựa hồ cực kỳ thích mấy cuốn này, dùng tay chà lại chà mấy chỗ bị rách ngoài bìa.
Chẳng lẽ Triển Chiêu là đại lực sĩ? Vậy kẻ khiến cậu ta bị thương thành thế này sợ là phần tử khủng bố xã hội đen a…… Triệu nhị thiếu gia nhịn không được rùng mình sợ hãi.
Chờ đến khi mọi thứ trong phòng đều trở về tình trạng cũ, Triệu nhị thiếu gia còn đang ở nơi không thấy tới dùng máy làm sạch không khí xịn của Đài Loan xịt xịt, nói cho đẹp là không khí càng trong lành thì thân thể càng thư thái, thực chất là hy vọng trước khi Ngũ Kinh Hoàn đến có thể khiến cho mùi sơn nhàn nhạt trong phòng biến mất.
Cuối cùng, Triệu nhị thiếu gia cẩn thận dò xét, bề mặt tường quá mới cần làm tối một chút, giường quá ngăn nắp cần lăn qua lăn lại hai ba lần, rồi mới đại công cáo thành, mọi người thối lui hết, sạch sẽ gọn gàng.
Triệu Mãn Thu đắc ý trong lòng, thoải mái ngồi yên, miếng dưa lưới mọng nước vừa định vào miệng, cửa đột nhiên rầm một cái mở ra, một người bước nhanh như lưu tinh đi tới, Triệu Mãn Thu chưa kịp phòng bị, tay run lên hai cái, dưa lưới rớt xuống đất, khóc không ra nước mắt.
“Anh hai, có chuẩn mực tí coi! Đi toilet cũng cần gõ cửa đó!”
Ngũ Kinh Hoàn theo lời, ngón tay cong lại cốc cốc vô đầu hắn, Triệu Mãn Thu gào lên một tiếng, nhìn anh thuận tay đem một nửa dưa lưới trên bàn bỏ vô miệng giải khát, nước mắt xém chút trào ra.
Ngũ Kinh Hoàn khi dễ đủ rồi, nhớ ra việc hôm nay, quay đầu định nói với Triển Chiêu, mắt vừa nhìn, bắt đầu cảm thấy không đúng.
Triển Chiêu bị Ngũ Kinh Hoàn mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm, ánh mắt quan sát quá mức rõ ràng, từ trên xuống dưới quét mấy lần, giống như từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu, đột nhiên cảm thấy ngồi không yên, thấp giọng hỏi: “Ngũ huynh…… có gì chỉ giáo sao?”
Ngũ Kinh Hoàn không trả lời, lại nhìn xung quanh, đưa mũi hít hít, Triệu Mãn Thu thấy hành động này, trong lòng thất kinh thấy không ổn, đang định từ sau lưng chuồn êm ra ngoài, Ngũ Kinh Hoàn đột nhiên hét lớn: “Triệu Mãn Thu cậu đứng lại đó cho tôi!”
Triệu Mãn Thu hoảng hốt càng muốn chạy, Ngũ Kinh Hoàn từ phía sau phóng nhanh ra một vật nhỏ, vừa vặn đánh vào khớp gối của Triệu Mãn Thu, khiến cậu ta ngã sóng xoài đầu tay chân phân thành năm hướng nằm trên đất, vật nhỏ lăn tròn trên đất, lăn đến mũi Triệu Mãn Thu mới dừng lại, thì ra là một đồng xu hoa mai.
Ngũ Kinh Hoàn vẻ mặt rất không vui vẻ: “Tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà, cậu lần này lại đụng vô tên gia hỏa nào nữa hả!”
Triệu Mãn Thu nằm trên đất âm thầm mắng hay cho cái tên mắt trộm mũi trộm nhà ngươi, mới cười cười bò lên nói: “Cái này… còn không phải là vụ làm ăn lần trước sao! Người ta không cẩn thận đoạt mất vụ làm ăn của Vũ Tập Minh, cùng tập đoàn Âu Dương ký hợp đồng năm trăm vạn đô…… haha…… ai biết cái tên Vũ Tập Minh đó mắt nhỏ mũi nhỏ thế này đâu……”
Triệu gia thế lực to lớn, bạch đạo hắc đạo đều có giao thiệp, Triệu gia lão đại quản lý bên bạch đạo, tay chân lợi hại có danh xưng ngân lang, lão nhị quản lý hắc đạo, thủ đoạn giở trò đầy mình, có danh xưng bạch nhãn lang, tên tuổi Triệu Mãn Thu trên giang hồ có biết bao kẻ hận thấu xương, nhìn thấy chỉ hận không thể lột da chặt xương, cầm súng cảnh cáo tuốt dao đe dọa đều đã gặp qua, Triệu Mãn Thu so với thỏ còn giảo hơn, nơi ẩn thân không chỉ có vài ba cái hang, bình thường đã trốn muốn tìm cũng tìm không ra, chỉ với một người là có chạy cũng không thoát, cậu bạn thân Ngũ Kinh Hoàn của Triệu Mãn Thu, cái gì vây đánh cái gì bắt cóc, thấy riết cũng thành quen không trách được, Ngũ Kinh Hoàn từng thầm nghĩ, nếu không phải Bạch gia gia thân thủ chưa quên, có khi với tư cách bạn thân của Triệu Mãn Thu đã sớm chết mấy lần rồi.
Triệu Mãn Thu ủy khuất nói: “Cậu xem, lần này cũng đâu có sao đâu!”
Ngũ Kinh Hoàn cực kỳ giận dữ, hai tay nhanh như chớp kéo Triển Chiêu qua, Triển Chiêu động tác cũng nhanh theo trực giác giơ tay ngăn trở, một tới một lui bắt đầu dùng mấy chiêu cầm nã thủ mà đánh.
“Triển Chiêu yên tĩnh!” Ngũ Kinh Hoàn mày nhíu chặt, đột nhiên hét lớn, Triển Chiêu vừa ngừng lại liền bị anh dùng một tay khóa chặt hai tay, một tay hướng phía sau tìm tìm, nút buộc áo bị kéo ra ngoài, áo bệnh nhân trên người bị kéo xuống.
Triệu Mãn Thu ngây ngốc nhìn bả vai xinh đẹp cùng xương quai xanh phân minh lộ ra bên ngoài của Triển Chiêu, đang định huýt gió một cái, đã bị vết hồng trên băng gạc hấp dẫn…
“Cậu còn nói không sao! Thương của cậu ấy bị rách ra rồi cậu có biết không! Triệu Mãn Thu, bản lĩnh gây sự liên lụy người khác của cậu thật giỏi!” anh từng chữ nghiêm nghị, vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
“Ngũ huynh, Triển Chiêu không ngại……” Triển Chiêu chưa từng bị đối đãi thế này, mặt nổi lên tầng hồng nhàn nhạt, muốn nhanh chóng kéo tay về, lại nói: “Cũng may Triệu huynh không bị thương, Ngũ huynh cũng đừng trách anh ấy nữa.”
“Cậu, câu, cậu sao lại vì người khác mà không tiếc bản thân nữa hả! Biết rõ thương cũ mang bệnh, hành động đột ngột sẽ khiến thân thể càng thêm hủy hoại, hiện tại còn mang thêm thương mới, thương mới không dưỡng làm sao mà hết, khiến người, khiến tôi……” Ngũ Kinh Hoàn đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đau lòng không chịu nổi, nhớ lại trước đây, khẩu khí càng gấp, không phát giác ra đã dùng lời lẽ của ‘trước đây’, Triệu Mãn Thu đứng bên cạnh nghe cảm thấy cực cổ quái.
“Ngũ huynh…… ngươi……” Triển Chiêu cũng từ từ dâng lên cảm giác phản kháng, trừng mắt muốn hỏi.
Ngũ Kinh Hoàn soạt cái đứng lên, bỏ lại một câu “Tôi đi tìm bác sĩ”, thần sắc mờ mịt, như tên bắn ra ngoài.
A Tử nâng Triệu Mãn Thu đang ngơ ngác dậy, Triển Chiêu chậm rãi cột lại dây áo, yên lặng một hồi, sau đó nói: “Ngũ huynh, thật là một người tốt…” Triệu Mãn Thu nghe xong nhìn qua, ngơ ngác đáp lại “Ừ”, nhìn thấy Triển Chiêu khuôn mặt trắng bệch, trên môi nở một nụ cười, khe khẽ nói: “Thật giống một người bạn tốt trong ‘quá khứ’ của Triển Chiêu.” Trong lời nói, tựa hồ có rất nhiều tưởng niệm, càng nhiều hơn chính là thương cảm.
Ngọc Đường, nguyên lai Triển Chiêu nhớ ngươi, đã đến mức nhìn bóng cũng chịu không nổi.
Nguyên lai, đây chính là,
Tương hận bất như triều hữu tín, tương tư thủy giác hải phi thâm.