[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 22

Lê Đạo Dư nhớ rõ người này.

Mấy ngày hôm trước, đang nghỉ ngơi trong sảnh, người đến đến đi đi, nào kịch nào phim nào đủ thứ tiết mục.

Lê Đạo Dư đang nghỉ xả hơi giữa lúc quay cho bộ phim thần tượng mới, nghe nói phim cổ trang bên cạnh đang quay, tim chợt nhảy lên, bất giác đi đến, đến hành lang giữa đường, lại cười cười tự giễu, ra bản thân đối việc đó vẫn là chấp nhất không bỏ xuống được, quay đầu quay về sảnh lật kịch bản.

Kỳ thật lúc người nọ đến cũng không gây chú ý, quần áo bình thường đội nón kết, xuyên qua dòng người hoặc đang dừng lại nghỉ chân hoặc đang băng băng đi, đến góc phòng.

Lê Đạo Dư chú ý đến, là vì tư thế đi của người đó, thẳng tắp, chính đĩnh, không cứng ngắc không khoa trương, gọn gàng nhanh chóng nhưng cũng nhẹ nhàng, dáng người thon dài rất đẹp.

Có lẽ là người mới của công ty người mẫu, Lê Đạo Dư nghĩ.

Người nọ đứng trước máy uống nước, hình như đang suy tư cái gì, thật lâu sau mới lấy ly đựng nước.

Động tác của người nọ thật cẩn thận, bộ dạng giống như vừa nãy đã cẩn thận xác nhận xong, nhưng khi máy uống nước tự động phát ra giọng nữ thanh thúy báo: ”Nước sôi rất nóng, xin uống cẩn thận” người nọ vẫn bị kinh ngạc, bộ dạng khẽ co bả vai lại khiến Lê Đạo Dư mỉm cười, đột nhiên cảm thấy người nọ thật giống một vị hoàng tử đơn thuần.

Nước nóng chảy gần sắp đầy, Lê Đạo Dư không biết vì sao, chỉ biết đối phương sẽ không biết tắt cho nước dừng lại, bước nhanh đến, trong sảnh vốn dĩ ầm ĩ, động tác của cậu cũng rất nhanh nhẹn, nhưng người nọ khi hai người chỉ còn cách vài bước liền quay đầu nhìn cậu, Lê Đạo Dư trố mắt một lát, đưa tay ấn thêm một cái lên nút mở nước, nước chảy mới ngừng nở nụ cười nói: “Như vậy để dừng lại.”

Ánh mắt người nọ sáng rực, thẳng tắp chăm chú nhìn, khóe miệng cũng cong lên, cười nói: “Đa tạ.”


“Đạo Dư! Cảnh sau phải quay!” Người đại diện tìm tới, ở bên kia hành lang gọi, cắt ngang ý định muốn bắt chuyện hiếm khi có của Lê Đạo Dư.

Cậu đáp lại một câu “Tới liền”, lại hướng người nọ cười cười, gật đầu liền đi.

Đi nhanh ra khỏi sảnh, Lê Đạo Dư không khỏi quay đầu lại nhìn về bóng dáng phía xa xa của người nọ, trong lòng đột nhiên xuất hiện hai chữ ‘tiếc hận’, người sạch sẽ như vậy lại xuất hiện nơi phân tranh loạn lạc này.

Thời gian lâu lắm rồi, vội vội vàng vàng dần dần làm phai nhạt một đoạn nhạc đệm này.

Nữ phụ mới cùng diễn tựa hồ là fan phim cổ trang của đạo diễn Ngũ, còn chưa biết cách đối nhân xử thế giữa người với người trong xã hội, thường ở trước mặt Lê Đạo Dư vô ý vô tứ nhắc đến mấy tin tức về ‘Nam Hiệp’, cô tranh thủ lúc không diễn giả vờ lấy danh nghĩa tham quan học hỏi đi vào nơi quay phim của đối phương, mỗi lần quay về đều hét to rằng vị Triển Chiêu kia đẹp biết bao tương xứng biết bao, rằng Bạch Ngọc Đường của Tề Phóng lại là nhập thần biết bao tiêu sái biết bao, hai người quả thật là một bộ dạng trời đất tạo thành, người bên cạnh cười cô si mê, cô cũng không để ý, bảo mọi người xem rồi sẽ biết.

Cậu trước mặt người khác vốn luôn khách khí, có người lén an ủi cậu người mới không hiểu chuyện, cậu cũng chỉ cười cười nói không sao.

Trong lòng thì sao?

Có lẽ chỉ có người đại diện Tiểu Quan mới biết được.

Lúc tin tức truyền ra, rằng khi ‘Tân truyền’ kết thúc, đạo diễn Ngũ sẽ quay phim mới ’Nam Hiệp’.

Cậu nói: “Tiểu Quan, đây là cơ hội của tôi, đây là cơ hội để danh khí càng vang dội hơn, Nam hiệp tôi không thể không diễn.”


Tiểu Quan cười nói: “Lê thiên vương, khẩu khí thật lớn nha.” Ánh sáng lấp lánh trong mắt cũng không hề ít hơn cậu.

Nam hiệp Triển Chiêu, khi còn nhỏ chẳng phải là mộng tưởng của tất cả bé trai sao.

Lê Đạo Dư cũng thế, trước đây có không ít phim ‘Bao Thanh Thiên’, ‘Thất Hiệp Ngũ Nghĩa’, Triển Chiêu trong đó luôn luôn vi nghĩa trượng nghĩa, vi lý chấp hiệp, là một đại hiệp và hộ vệ trạch thiện cố chấp, Triển Chiêu trong mắt đạo diễn thiên tài Ngũ Kinh Hoàn sẽ quả cảm kiên nghị như thế nào, Lê Đạo Dư muốn biết, muốn tham gia diễn xuất, muốn trở thành đại hiệp trong mộng tưởng của mọi người.

Vì bộ phim kia, âm thầm bái sư phụ học võ thuật, mỗi ngày từ sáng sớm luyện thân thể luyện kiếm thuật, liên tục đến lúc quay về đã là đêm khuya, còn cẩn thận đọc hết mọi quyển sách có liên quan đến Triển Chiêu, động tác của Triển Chiêu, thần thái của Triển Chiêu, khẩu khí của Triển Chiêu, tận dụng thời gian rảnh còn cùng tiểu quan lén tập luyện.

Vẫn nhớ Tiểu Quan đã rất kinh ngạc nhìn Triển Chiêu cậu diễn sau khi luyện tập, khen lớn: “Trời ạ! Đạo Dư! Cậu quả thực sinh ra chính là để diễn Triển Chiêu!” Vừa la vừa cười.

Lê Đạo Dư nhịn không được, cũng híp mắt cười to nói: “Thật sao? Thật sao?”

Như vậy, đạo diễn Ngũ sẽ tán thưởng mình thế nào đây?

Hai người trong lòng vừa chờ mong vừa hưng phấn.

Thẳng cho đến ngày đó, ngày tuyển vai Triển Chiêu, Ngũ Kinh Hoàn trước thì vòng vo khen biểu hiện của mọi người, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không đủ, vai Triển Chiêu không có kết quả.


Lê Đạo Dư đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Giống như tâm tình hồi tiểu học, mỗi ngày nỗ lực học tập đến đêm khuya, được 99 điểm, cha lại nói chính mình còn có thể làm tốt hơn.

Tuyển chọn cuối cùng ngừng lại, Ngũ Kinh Hoàn người đã biệt tăm, chị Hồng Trừng tìm tới, chị nói, cậu làm không tồi, đáng tiếc Kinh Hoàn quá mức tùy hứng, chị nói, cậu đã là Triển Chiêu trong lòng mọi người, đáng tiếc không phải là Triển Chiêu trong lòng Kinh Hoàn.

Cậu nhìn bà chị thường ngày rất có uy thế, lúc này biểu tình lại lộ vẻ khó xử, chỉ có thể cười trả lời: “Chị Hồng, một người không phải, vậy không phải là hoàn toàn, em quả nhiên vẫn còn rất non.”

Hồng Trừng cũng không nói tiếp, Lê Đạo Dư đẩy đẩy nói cậu còn phải quay tiếp, khẽ nói xin lỗi, rời đi.

Nửa tháng sau đó, ‘Nam Hiệp’ bắt đầu quay, cô nữ phụ mới cứ si mê đi xem rồi về lải nhải, tựa hồ bị Tiểu Quan ngầm trách cứ, nhưng sau đó lại quên, lại trở về như cũ.

Tiểu Quan nói: “Tôi đã xem người đó diễn, căn bản không tốt bằng cậu! Người mới chính là người mới! Đạo diễn Ngũ không biết có bị chạm chỗ nào không nữa! Sao lại coi trọng người đó! Chẳng qua chỉ có cái mặt dễ nhìn một chút mà thôi!” Tiểu Quan bảo vệ chủ, căm giận bất bình phun ra vài câu khó nghe.

Lê Đạo Dư không đáp lại, chỉ nghĩ, dù thế nào, cũng không thể quay lại được.

Hôm nay, quay sớm kết thúc sớm, cô nữ phụ mới thay đồ xong lại tám chuyện, nhiệt tình nhắc đến ‘Nam hiệp’ đang quay cảnh cổ ở chỗ không xa chỗ này, hỏi cậu có muốn đi cùng ‘kiến thức kiến thức’ một chút không.

Tiểu Quan tức giận, đang muốn mở miệng, Lê Đạo Dư lại nói: “Được đó! Buổi chiều vừa lúc rảnh rỗi, chúng ta cùng đi đi.”

Nữ phụ tựa hồ cũng thích Lê tiểu thiên vương, nghe xong vui sướng hài lòng kéo cậu lên xe.


Nơi đó, đúng là đang quay cảnh Nam Hiệp được phong hộ vệ.

Phim còn chưa quay, đoàn phim tựa hồ đang chuẩn bị cho cảnh võ thuật, Lê Đạo Dư tiến đến, đội nón che đeo kính râm không lên tiếng, chỉ có mấy người khẽ chào hỏi cậu, Hồng Trừng cùng phó đạo diễn đang kiểm tra vị trí, ngẩng đầu thấy cậu tựa hồ có chút kinh ngạc, đi tới nói: “Rảnh tới xem sao?”

Cậu bắt chước lời cô diễn viên mới: “Chị Hồng vất vả rồi, em tới kiến thức kiến thức.” Cô diễn viên mới ở bên cạnh cười đáng yêu.

Hồng Trừng thở dài, biết cậu thanh niên này vẫn còn lấn cấn trong lòng, nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ vai cậu: “Xem xem cũng tốt.”

Người bên cạnh gọi chị Hồng, Lê Đạo Dư nói Hồng Trừng bận cứ đi, không cần để ý cậu, kéo cô diễn viên mới đang nhìn không chớp mắt vào góc ngồi.

Bắt đầu diễn trong Diệu Võ Lâu, thiên tử ở trên, tuyên hai người Bao Chửng Triển Chiêu yết kiến, Bao Chửng  mặc ô y (*quần áo màu đen), Triển Chiêu mặc lam y, bước trên tấm thảm đỏ sẫm, đi vào.

Vừa nãy người người hỗn loạn, Lê Đạo Dư tìm không thấy góc áo lam y của Triển Chiêu, hiện giờ trên sảnh bước tới một thân ảnh hiên ngang thẳng tắp, lý y trắng thuần bên trong trường sam võ sinh lam sắc, đai lưng lụa trắng đính một hạt ngọc, dây buộc tóc nguyệt bạch buộc cao mái tóc dài, nắm trong tay thanh kiếm gắn điêu văn màu kim đồng, trầm ổn kiện phong, ẩn ẩn cương nghị, một gối quỳ xuống, ôm quyền cất cao giọng nói: “Thảo dân Triển Chiêu, tham kiến Thánh Thượng.”

Đôi mày kia như kiếm, đôi mắt kia như sao, bước đi kia thẳng tắp chính đĩnh, cực kỳ đẹp đẽ.

Lê Đạo Dư đột nhiên đứng lên, Tiểu Quan cùng cô diễn viên mới đều bị giật mình, vội vàng hỏi nhỏ, cậu đều không nghe thấy.

Cậu nhớ rõ người này, chính là người yên lặng không biết làm gì đứng trước máy uống nước đó.

Ra Triển Chiêu là cậu ta.